Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 32: Tinh tượng quan khán, lạc tử sinh cục




Quyển 2 Chương 32: Tinh tượng quan khán, lạc tử sinh cục

“Sư phụ? Dường như ta thấy được...”

“Ừm?”

“Ngôi sao tên Thanh Vũ tinh kia, dường như đang phát sáng hơn bình thường, lúc thì lại tối hơn, biên độ dao động vượt quá hạn mức phổ thông, vấn đề mà sư phụ nói hẳn phải ở ngôi sao này.”

“Sức quan sát cùng trí nhớ rất tốt, Mona! Ngươi được miễn chép phạt lần này.”

“Hoan hô! Sư phụ đúng là tốt nhất.” Mona vỗ hai tay vui mừng.

Dù có thiên tài như nào, lúc này nàng cũng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu chưa trải qua thế sự, không phải chép phạt chính là một niềm vui lớn lao.

Bất quá do tính tò mò ăn vào trong máu, hay nói đúng hơn bất kỳ Chiêm Tinh gia nào cũng đều bắt buộc phải có tính tò mò không thì sẽ không thể tiến được xa hơn, chỉ quan trọng ở độ khắc chế mà thôi, chỉ là đã có sư phụ ở ngay đây, nàng liền không sợ, hỏi:

“Nhưng sư phụ, vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Đang xảy ra, Mona thân yêu à. Ngươi có thể tự mình đoán xem?” Vị Ma Đạo Sư kia cười khúc khích.

“Không phải do ta không đoán được nên mới hỏi ngài nha?”

“Chà, trong trường hợp này, ta tự hỏi, vấn đề này không biết có thể để sang hôm khác...”

“Đừng nói cho ta là sư phụ, một vị ít nhất đã đạt đến đẳng cấp Linh Ma Đạo Sư, ngay cả chút câu hỏi nhỏ nhặt này cũng không trả lời được chứ?”

Vị Ma Đạo Sư kia nghe vậy xong không nói lời nào, chỉ là bày ra một nụ cười hòa ái hiền từ trên mặt nhìn đồ đệ “bảo bối” của mình.

Biết là phép khích tướng không thành công, nhưng hiếu kỳ chi tâm vẫn hừng hực, không còn cách nào khác, Mona đành phải xụ mặt xuống, nói với một giọng điệu van lơn:

“Vậy – vậy thì tối nay để ta đấm lưng cho ngài nhé, cũng đã rất lâu rồi ta chưa từng thực hiện nghĩa vụ của một đệ tử. Đấy, ngài xem đi, một tiểu nha đầu đáng thương như vậy đang cầu ngài, chẳng lẽ ngài nỡ lòng nào sao, ngài thế nhưng là một vị Ma Đạo Sư đầy quyền năng giàu lòng từ bi...”

Mấy lời bợ đỡ như mật đường rót vào tai này vốn không có tác dụng gì với vị “Sư phụ” này, nàng sống ngần ấy năm, lại còn đứng ở đỉnh cao phong quang, những câu từ dễ nghe khó nghe đâu phải ít?

Chỉ là phương tâm già cỗi cũng không tránh khỏi mềm lòng, đều nói sư phụ là bậc trưởng bối, đồ đệ đã nói đến như vậy rồi, nàng cũng không nhịn được mà thở dài:

“Thôi được rồi, thôi được rồi... Kh·iếp, làm như ta không nói liền sẽ phạm một tội ác tày trời không bằng.”

Trong ánh mắt vui mừng của Mona, nàng giậm chân nhẹ trên mặt đất bảy lần, mỗi một lần đều tạo ra một chấn động, không phải tại thế giới vật chất hữu hình này, mà tại Vô Minh Pháp Tắc giới hình thành nên bảy đợt quy tắc hồng lưu, sau đó ngửa ra một tay dưới, một tay đưa lên trước môi tụng niệm, nghe qua thì như chú ngữ, hiểu rõ nghĩa lại không khác gì một lời thỉnh cầu:

“Tứ phương chi gian, vạn cổ không tuyệt. Triền miên bất tận, dẫn lối thiên thu.”

“Bí mật được chôn dấu, thiên cơ bị che lấp, người không biết cất tiếng ca trong tiếng thở dài của kẻ thông tuệ.”



“Nay lấy lời ta làm dẫn, hiểu được vô tri tức an bình. Thời Gian chi Thần, thỉnh thay ta giữ gìn bí mật!”

Lời thỉnh vừa dứt được mấy khắc, một hạt bụi nhỏ từ bên kia giá sách bỗng rơi xuống, sau đó nương theo một nguồn lực vô hình không rõ bay tà tà trong không gian, rơi xuống nắm tay đang được mở ra của nàng.

Trong phòng không có gió.

Có “người” đã chấp nhận.

Nàng nắm bàn tay lại lộ ra biểu lộ hài lòng, liếc nhìn qua đồ đệ, một tay hướng lên trời cao mà chỉ:

“Nhìn thấy chỗ ta đang chỉ không?”

Mona ngó qua, gật gật đầu đáp:

“Thấy ạ, Tử Vi Tinh Vực. Nơi hình thành nhiều đặc thù trong chiêm tinh nhất, còn thường được gọi là Tinh Thần trung Tinh Thần.”

“Tốt, lại nhìn hướng này, bên này là gì?” Nàng lại chỉ sang hướng khác, hỏi.

“Ẩn Tượng Tinh Vực. Đa phần đều là các lạc tinh di chuyển, thuộc về nhóm tinh tượng biến đổi nhiều nhất, khó mà nắm bắt ý nghĩa nhất, chỉ có thể thông qua tinh tượng các Tinh Vực bên cạnh mà luận giải.” Mona hơi suy nghĩ chút rồi đáp.

“Tốt, còn chỗ này?”

“Khuyết Kiếm Tinh Vực. Do các chòm sao bên trong đều có hình kiếm gãy, đại biểu vận mệnh các chiến binh cùng võ nhân, nghe đồn bên trên chôn dấu lấy thiên ngoại thần binh, lại phản chiếu hình ảnh xuống mặt đất, chỉ là không biết thực giả.”

“Là thực. Tốt, kiến thức ngươi đã nắm rất vững, kẻ làm sư phụ như ta cảm thấy rất hài lòng, chỉ là để cho ngươi tự đích thân phá giải thứ này thì có chút hơi quá, thậm chí cũng không thể cho ngươi thấy quá trình, nhưng cho ngươi thấy một phần kết quả thì hẳn không thành vấn đề.”

Nói rồi, hai tay nàng nắm lại, thủ ấn biến ảo không ngừng. Từng sợi tơ bạc trong không gian vừa nãy vẫn còn đang uốn lượn khắp nơi bây giờ phảng phất bị gò lên một khung dệt cửi, còn nàng chính là người dệt.

Dệt chính là vận mệnh, là thiên cơ.

Mona hai mắt tỏa sáng nhìn sư phụ, đứng im không nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ cố gắng ghi nhớ hết hình ảnh trước mắt vào đầu.

Một nữ tử thân khoác lam sắc pháp bào đứng ở giữa trung tâm một nơi giống như một phòng thư viện cũ, bên người có một chậu nước lớn được làm từ bạc trắng, lúc thường không thấy ra sao hiện tại đang sáng lên lộ vẻ phi thường, hai tay nàng chuyển động không ngừng khó mà thấy được cả tàn ảnh, từng sợi tơ bạc trong không trung giống như bị một thứ sức mạnh vô hình nào đó kéo tới, cuối cùng dưới bàn tay của nàng được kết hợp vào với nhau tạo nên một thứ gì đó không rõ hình thù.

Đến một thời khắc nhất định, như đã cảm thấy đủ rồi, chỉ thấy vị Ma Đạo Sư này thở ra một hơi, hai tay cũng có cảm giác chậm lại, khẽ khàng thả thành quả của bản thân mấy phút qua vào bên trong chậu nước bạc.

Không có bọt nước bắn ra ngoài, không phải vì nàng dụng lực tinh diệu như nào, mà là vì thứ được thả vào trong hoàn toàn không có trọng lượng.

Hoặc là quá nặng tới mức vật cực tất phản.



Khẽ miết tay quanh miệng chậu, thấy được nước bên trong dần bay lơ lửng lên, nàng chuyển thân quay sang đồ đệ, người đang có ánh sao lấp lánh trong mắt.

“Thật thần kỳ, sư phụ! Đó – đó có phải là Tử Vi, Ẩn Tượng, Khuyết Kiếm, Vũ Tinh Vực không ạ?”

“Về mặt nào đó đúng là như vậy, nhưng đây chỉ là mặt hàng do ta phục chế, bao hàm cả các đường dây tuyến nhân quả vận mệnh của bọn chúng.”

Vị Ma Đạo Sư này nói nhẹ nhàng, Mona nghe xong cũng chỉ gật đầu, nửa hiểu nửa không.

Tin rằng nếu như nàng biết thật sự ý nghĩa trong câu nói của sư phụ mình, nàng đã không thể giữ được vẻ bình tĩnh như vậy.

Nàng chỉ thấy sư phụ nàng lại tiếp tục xoay chuyển thủ pháp, thỉnh thoảng lại niệm ra một hai từ, khiến cho cấu trúc của các Tinh Tượng luôn được ổn định, lại không ngừng biến đổi.

Cuối cùng sau một thời gian nỗ lực không ngắn, thành quả đã hoàn toàn hiện ra. Bốn khối tinh vực đều đã được hợp lại thành một tinh vực không lồ, bên trong đường dây ánh bạc chằng chịt, nhìn làm Mona hoa cả mắt, thậm chí có mấy phần buồn ngủ.

Không thể không nói, tuy được đề thăng tinh thần trong nhất thời, tinh thần lực của Mona vẫn không thể chèo chống được đủ để cho nàng tiếp tục quan sát quá lâu, dù chỉ là từ góc độ đơn giản nhất mà sư phụ cố tình đưa ra cho nàng nhìn.

“Ngươi nhìn được gì, Mona?” Một giọng nói như gần như xa thăm thẳm truyền tới, là giọng của sư phụ nàng.

Mona ngáp lớn một tiếng, dịu dịu con mắt đáp bằng giọng ngái ngủ:

“Không... Không nhìn được... gì cả thưa sư phụ...”

“Ta xin lỗi, đã đặt câu hỏi sai rồi. Chính xác phải là, ngươi cảm thấy gì?” Giọng nói thăm thẳm kia lại truyền tới, lần này đã có vẻ thần bí hơn.

“Ta... ta cảm thấy buồn ngủ... hay là để lần sau hỏi lại... nhé sư phụ...?”

“Không được, mơ màng càng dễ làm ngươi tiếp cận được bản chất hơn, đặc biệt là khi nó có cơ sở, đó còn hay được gọi là ngộ. Cứ nói đi, ngươi cảm thấy gì?” Giọng nói kia bỗng trở nên nghiêm khắc.

“Được – được sư phụ...! Ta sẽ... cố gắng.... Ta cảm thấy... có sát khí tung hoành... có cảm giác muốn g·iết chóc...một loại dục vọng...”

Nói xong câu này, nàng đã không nhịn được nữa, cả người ngã xuống, chỉ để được một vòng tay mềm mại ôm lấy bế nàng lên.

Vị Ma Đạo Sư kia nhìn vào cơ thể nhỏ tuổi của đồ đệ trong tay, bên tai nghe thấy âm thanh hô hấp khẽ khàng, nàng xoa đầu đối phương một cách nhẹ nhàng, miệng nói khẽ:

“Phải, đúng, một loại dục vọng, muốn g·iết. Cũng tồn tại một danh từ dùng để chỉ nó, hiện nay chỉ mang giá trị học thuật, nhưng trước đây đó lại là một danh từ riêng.”

Nàng lại nghiêng đầu, một lần nữa nhìn về phía Tinh Tượng Thủy Đồ do mình vừa làm ra, ánh mắt xuất hiện sự phấn khích, xen lẫn với nghi hoặc... cùng sợ hãi.

“Một trong bảy loại dị tượng đã lại xuất hiện, bảy loại dị tượng thông báo sự trở về của tồn tại đã từng tung hoành khắp các cõi kia, kẻ thậm chí còn đã từng đem vị cao cao tại thượng tay nắm Thiên Lý kia đánh xuống khỏi thần đàn...”

“Ba loại tinh tượng hợp với nhau thành sát trận, chỉ để quay xung quanh vị trí của một ngôi sao...Chỉ là...”

Ánh mắt của nàng lại đặt ở tân Vũ chi Tinh Vực, ngưng tụ vào ngôi sao có tên Thanh Vũ kia:



“Rốt cuộc ngươi là ai?”

.....

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Lại ở một nơi khác, tên tiểu thủ lĩnh Đạo Bảo Đoàn kia lúc này đang lưng dựa một gốc cây ôm lấy một bên tai phải đang chảy máu không ngừng, phần từ cổ tay xuống dưới đã biến mất, ngữ khí trầm thấp còn xem như tỉnh táo nhưng nhãn mục trung đã không còn cách nào che lấp nét sợ hãi.

Ở trước mặt hắn, một thiếu niên thân khoác thanh bào vẫn đang đứng yên tại chỗ cũ, trên tay không có bất kỳ v·ũ k·hí nào, lúc này đang nở nụ cười mỉm nhìn hắn một cách thân thiện.

Hình tượng này sẽ trông vô cùng bình thường và hài hòa nếu không nhìn tới bối cảnh xung quanh. Mười bốn bộ t·hi t·hể hiện đang nằm xuống ở trong khuôn viên trăm bộ lấy thiếu niên làm trung tâm, cũng đều là Đạo Bảo Đoàn.

Ba bộ t·hi t·hể gần hắn nhất, cũng là ba bộ t·hi t·hể mới mấy phút trước còn cùng hắn xưng huynh gọi đệ, nay đều đ·ã c·hết rồi.

C·hết thảm khó mà miêu tả được, người đều bị đứt làm hai ba khúc, lúc mới đứt vẫn còn nhẵn mịn, giờ đã đều sồ sề gập ghềnh do máu cùng các thớ thịt nội tạng trào ra.

Dù cho Võ Giả có sở hữu Chân Khí diệu dụng thần kỳ, đối mặt với thương tổn ở mức độ này cũng là một con đường c·hết, không phải ai cũng giống Lê Thanh Vũ bên trong Mộng cảnh có thể lấy được Tinh Linh chi Huyết từ đó hấp thu được Sinh Mệnh chi Khí.

Bọn họ đều đã bị một loại cơ quan không rõ t·ấn c·ông, nhìn qua chỉ kịp bắt được hình ảnh là mấy màn nước màu bạc trắng.

Nhưng có thể nhìn không có nghĩa là có thể tránh được. Ngay cả hắn, thực lực Tiểu Thừa ngũ trọng, sở hữu cơ thể đao thương bất nhập cùng lực phản xạ kinh người, nếu không phải do tinh thần linh mẫn kịp thời phản ứng thì cái giá bỏ ra hẳn không phải chỉ là một bàn tay đơn giản như vậy.

Còn có những bộ t·hi t·hể xung quanh kia, chúng vốn là các đồng bọn làm ăn thuộc các tiểu tổ khác, vốn là một tổng hợp vây công đề phòng có biến.

Dù sao đối tượng lần này ban đầu theo như kế hoạch cũng đã được đánh giá không tầm thường, có thể vào được di tích động phủ Huyền gia, lại còn có thể toàn thân trở ra mang theo không ít bảo vật đến cùng Hiệp Hội tiến hành giao dịch.

Tuy nói tất cả giao dịch như này đều được Hiệp Hội bảo mật, nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, đối với một thế lực lớn cũng tương đương mà lại có nhiều năm kinh nghiệm đối phó với Hiệp Hội giống như Đạo Bảo Đoàn bọn hắn thì đôi lúc vẫn có chút thông tin lọt lưới, lại tiếp tục điều tra về đối phương.

Rất may đối phương cũng không có đi luôn, lại còn ở lại nơi đó thêm một canh giờ, mặc dù làm bọn hắn không dám có manh động gì nhưng lại nhận được một câu trả lời chắc chắn là kẻ này hẳn sẽ không tầm thường, nếu như có thể...

Nương theo tâm lý này, lúc hắn rời đi liền có người gửi thư đến các trạm thông tin mật do Đạo Bảo Đoàn kiến tạo, thuộc về loại mối làm ăn tiềm tàng. Chỉ là dựa theo tình huống như vậy, nếu hắn thực sự đi hẳn một lèo bằng các trạm phi hành thì thực sự vô cùng khó làm, chỉ có thể từ bỏ giống như đại đa số trường hợp khác.

Hay nói đúng hơn, đạt được thông tin nhất định của tên này đều đã là vô cùng trùng hợp, thẳng cho tới khi nhìn thấy hắn lại đi lẻ một mình rời khỏi Thanh Lương Sơn, trùng hợp tới mức đám địa đầu xà vừa mới tiếp nhận thông tin ở đây đều dấy lên hoài nghi trong nháy mắt liệu đây có phải là một cái bẫy.

Chỉ là đối với đám người bọn hắn mà nói, mối làm ăn tuy có rủi ro lớn nhưng lợi nhuận cao, vẫn phải làm.

Đương nhiên, chuẩn bị vẫn phải có. Đó là lý do có các huynh đệ kia đi theo, trong một thời gian nhất định thì hắn với tư cách một tiểu thủ lĩnh ở khu vực này cũng chỉ có thể mang được ngần này người, dù sao Thanh Lương Sơn cũng chỉ là một ngọn núi nhỏ ít người đến, nhìn khắp khuôn viên mấy chục dặm cũng chỉ có một hai vị Trung Thừa, và đều đang bận hoặc là không quá hứng thú với đơn hàng như này.

Nhưng hắn tự nghĩ lại, bản thân Tiểu Thừa cảnh ngũ trọng, mang theo mười mấy huynh đệ Võ Giả, cỗ lực lượng này dù là Trung Thừa cảnh sơ kỳ nhìn vào đều cũng phải có chút kiêng dè, dù muốn g·iết hết bọn hắn thì cũng phải trả cái giá nhất định, bắt lấy một tên thoạt nhìn qua Võ Giả sơ kỳ chẳng lẽ còn chưa đủ?

Sự thực chứng minh, khắc ghi sâu vào trong não của hắn, bằng mấy bộ t·hi t·hể đang nằm sõng soài trong máu cùng với một bên tay cụt...

Đấy đúng là chưa đủ.