Quyển 2 Chương 3: Mưa
“Thanh Mộc bang chủ!”
“Thanh Mộc bang chủ đến cứu chúng ta, đội ơn trời!”
“Bang chủ đại nhân đã đánh bại hết đám Ma Vật ngoài kia rồi sao, thần uy cái thể không hổ là bang chủ một bang nức danh tứ phương!”
...
Vô số những lời tán thưởng xen lẫn cảm tạ cùng nịnh bợ lọt vào tai khi lam bào nam tử tiến vào trong sơn cốc vốn là chỗ lánh nạn của ngươi dân thôn đây cùng với thuộc hạ đi đằng sau. Ngày thường những lời này có lẽ sẽ làm hắn vui sướng vô cùng, nhưng hôm nay hắn lại không có tâm tình đấy.
Đưa mắt quét khắp tiểu sơn cốc, Thanh Mộc bang chủ nhận ra bên trong còn không tới tám mươi thôn dân, số còn lại xem ra cũng đều đ·ã c·hết không phải trong chiến đấu thì là h·ỏa h·oạn, mà những người này tình huống cũng đều không khá lắm, không phải b·ị t·hương thì cũng vô cùng chật vật.
Từ một thôn hương hạnh phúc nay lại rơi vào thảm trạng như này, ba trăm nay không còn đủ tám mươi, trong mắt hắn lại thực ra cũng không phải vấn đề gì lớn.
Vì kết cục này là do hắn gây ra.
Hắn đến đây kỳ thực chỉ vì một mục đích duy nhất.
Thanh Mộc bang chủ bỗng khoát tay, các thôn dân sau khi nhìn thấy đều trở nên im lặng chờ đợi xem vị ân nhân cứu mạng đồng thời là hy vọng của bọn họ bây giờ nói gì, vốn tưởng là lời lẽ an ủi lại đều nghe được:
“Trong số các ngươi, có ai biết họa thuật?”
“Họa – thuật?” Rất nhiều thôn dân nghe xong đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vị bang chủ này muốn nói gì.
“Đừng để ta lặp lại thêm một lần nữa! Trong số các ngươi, có – ai – biết – họa – thuật!?” Thanh Mộc bang chủ bỗng quát lên, uy áp trên người khẽ phát tán, làm nhiều thôn dân đứng phía trước bỗng cảm giác như cả người bị tảng đá nặng ngàn cân đè lên không thở được.
Các thôn dân thấy thái độ hung dữ của đối phương bỗng đều cảm thấy bất an, mơ hồ dường như từ hang sói lạc nhập đầm cọp, bàng hoàng nhìn nhau. Cuối cùng, sau mấy thời thần trao đổi bỗng có một lão nhân đầu đội mũ rơm bước ra.
Người này nói:
“Bang chủ đại nhân, ta chính là trưởng thôn.”
“Trưởng thôn? Ta đang hỏi người biết họa thuật, chứ không hỏi trưởng thôn.” Thanh Mộc bang chủ lạnh giọng.
“Bang chủ đại nhân, trong thôn vốn chỉ có một họa sư, là Đặng họa sư, nay đã vì bảo hộ các thôn dân khác mà anh dũng hi sinh. Bất quá nếu ngài không chê, ta cũng có chút họa thuật, có lẽ có thể vì ngài phân ưu. Xin hỏi ngài cần gì?”
Lúc này sắc mặt của Thanh Mộc bang chủ mới dễ chịu hơn đôi chút, khí chất xuất thần thường thấy lại bắt đầu xuất hiện, hắn nói:
“Tốt, nếu đã vậy, Đặng Trần An, nhi tử nhà Đặng họa sư ngươi hẳn cũng biết chứ?”
Lão nhân nghe vậy hơi trầm mạc đôi chút, sau đó đáp:
“Biết, là một hài tử ngoan, tuy có chút nghịch ngợm nhưng lại rất rõ phân tấc cùng giới hạn, cũng hiểu được giúp đỡ phụ mẫu từ khi còn bé, bất quá dường như không có lòng nối nghiệp phụ thân mình.”
“Ngươi còn nhớ rõ ngoại hình của nó?”
“Có, này vốn cũng không khó gì, thôn vốn chỉ có hơn ba trăm nhân khẩu.”
“Tốt, vậy họa một bức chân dung của nó cho ta.” Thanh Mộc bang chủ gật đầu tỏ ý hài lòng, bỗng không biết từ đâu lấy ra giấy cùng bút đưa cho lão nhân.
“?” Ngay lập tức trên mặt lão nhân liền xuất hiện nét nghi hoặc, nhưng nhìn thấy nhãn thần đang lạnh dần của đối phương liền vội nhận lấy giấy bút bắt đầu ngồi xuống vẽ.
Vài phút trôi qua, lão đã vẽ xong, đưa lên cho Thanh Mộc bang chủ.
“Ừm, họa tiết không tệ, thấy được rõ ràng.” Thanh Mộc bang chủ nhìn thấy trên giấy là bức chân dung của một nam hài tầm sáu tuổi, trông khá chi tiết, ngay cả nốt ruồi dưới mắt cũng có, liền gật gù khen ngợi.
Lão nhân nghe thế mới gật đầu, đang định nói gì thêm bỗng nghe thanh âm phía đối diện truyền đến:
“Giờ các ngươi có thể c·hết được rồi.”
Theo sau đó là một tiếng kình phong vang lên cùng tiếng rung chấn, dưới đất rơi xuống từng giọt máu nhỏ.
Hơn tám chục nhân khẩu, không quản phổ thông hay có tu vi, trong nháy mắt trở thành huyết vụ, lả tả rơi xuống.
Trung Thừa cảnh sơ kỳ một đòn đủ để quét ngang qua nghiền ép toàn bộ đám người này, mặc dù vốn phạm vi uy lực cũng không lớn như vậy nhưng nơi này lại đang là một sơn cốc, và Thanh Mộc bang chủ...
...là một vị Nham hệ Nguyên Thần giả.
Dùng xong Thập Bát Tỏa Ngục Chấn Sơn quyền, Thanh Mộc bang chủ lại nhìn về trong góc, nơi đấy đang đứng một người thanh niên, lúc này đang run rẩy lẩy bẩy khi nhìn thấy hơn tám chục sinh mệnh bỗng biến mất trong nháy mắt, vốn là do hắn chừa lại.
“Ngươi, ra đây, nhìn xem tấm họa này, nói nó có đúng không?”
Thanh niên kia gắng chịu cảm giác âm ấm ươn ướt truyền đến từ đũng quần, nghe được lời như vậy không khác gì bị ma quỷ gọi tên, loạng choạng bước tới phía trước, nhãn thần run rẩy nhìn vào bức họa kia, lắp bắp nói:
“Bẩm - đại nhân, trên hình – hình thể, đại khái giống, nhưng – nhưng có một số chi – chi tiết nhỏ khác biệt!”
“Tốt, vậy ngươi giờ đi theo người này, hắn là họa sư, ngươi miêu tả điểm khác biệt cho hắn biết. Nếu làm tốt có thể sẽ được tha mạng.”
“Đội – đội ơn đại nhân!” Nam thanh niên này làm sao còn dám trái lời sau khi tận mắt chứng kiến t·ử v·ong đáng sợ hai lần liên tiếp trong ngày, chỉ thiếu điều quỳ rạp xuống dập đầu nhưng lại sợ lỡ dở thời gian khiến đối phương không vui, lập tức ngậm miệng đi theo một tên thủ hạ của Thanh Mộc bang.
Thanh Mộc bang chủ khoát khoát tay, lại quay lại nhìn một vũng máu lớn mình vừa tạo ra trước mặt. Hắn biết là mình hiện đã không có đường quay lại, nếu việc này để Thiên Nham quân hoặc các tông phái chủ trì chính đạo nào khác phát hiện, Thanh Mộc bang sẽ trong nháy mắt bị đả kích dẫn đến giải trừ, và thân làm người đứng sau tất cả hắn chắc chắn sẽ bị áp giải lên pháp trường.
Câu thông tà giáo, câu thông Ma Vật, đồ sát một thôn, bất kể tội danh nào cũng đều là t·rọng t·ội, tử hình kỳ thực còn tính giảm nhẹ.
Nhưng những phong hiểm phải gánh chịu này so với kết quả mang lại đều sẽ đáng giá, Thanh Mộc bang sẽ không còn chỉ là một bang phái bất nhập lưu, rất có thể sẽ đột tiến thẳng vào hàng ngũ tam lưu, thậm chí nhị lưu! Và hắn, cũng với cương vị bang chủ, chắc chắn sẽ tiến nhập Thượng Thừa cảnh, có thể dòm ngó Đại Thừa cảnh cùng Võ Tôn huyền bí.
Bất quá điều kiện tiên quyết chính là bắt lấy được nam hài kia.... cùng đảm bảo giáo hội không trở mặt.
Đang trầm tư suy ngẫm, hắn bỗng nghe thấy động tĩnh phát ra tên thuộc hạ có họa thuật kia quay lại, trên tay có thêm một bức họa khác.
“Bẩm bang chủ, đây là bức họa thứ hai. Thuộc hạ đã dựa theo những gì đối phương miêu tả kỹ lưỡng mà hoàn thành.”
Người này nói, hoàn toàn không nhắc gì đến nam thanh niên kia, số phận hắn vốn đã được xác định.
Thanh Mộc bang chủ nhận lấy hai tấm họa, đối chiếu với nhau, sau đó chẹp miệng:
“Hừm, khác biệt không lớn nhưng cũng không thể bảo không nhỏ, quả nhiên...”
Xong, hắn liền quát to:
“Ngũ, lục, thất trưởng lão ở đâu!?”
“Bẩm, có chúng thuộc hạ!” Không tới mấy giây sau, đằng sau lưng Thanh Mộc bang chủ đã xuất hiện mấy thân ảnh, đều có tu vi Tiểu Thừa cảnh.
“Mỗi người các ngươi hiện tại quay về trụ sở chính của bang, mỗi người lĩnh sáu đệ tử Võ Giả cảnh, sau đó lập tức xuất phát sang Ngoại Ô Li Sa dựa theo hai tấm họa đồ này tiến hành truy tìm đối phương, lúc cần thiết có thể liên hệ Thiên Nham quân, hạn chế số lượng bang phái có dính líu đến, thủ đoạn chi tiết như nào hẳn không cần ta phải giáo?”
“Rõ ràng, thưa bang chủ!” Cả ba người đồng thanh.
“Tốt, vậy đi đi.” Thanh Mộc bang chủ nói, lại đưa mắt nhìn cả ba tên thủ hạ sau khi hành lễ đã quay lại trụ sở chính để chấp hành mệnh lệnh.
Nãy giờ hắn phải mất công tự mình đi làm như vậy chính là vì lấy ra được hai tấm họa đồ này, vì chỉ khi có hắn, một vị Trung Thừa cảnh ở đây mới có thể xác nhận là tên tu sĩ Kim Đan kỳ kia không lưu lại bất kỳ thủ đoạn gì.
Truy tra theo cả hai tấm chân dung, thực giả do tên trưởng thôn cùng thanh niên kia, có chịu ảnh hưởng bởi ảo thuật hay dịch dung không cũng đã không còn quan trọng, khả năng thành công cũng đã cao hơn rất nhiều, còn lại chỉ có thể chờ đợi.
Phái ra ba tên trưởng lão cùng gần ba mươi tên nội môn đệ tử đã là hạn mức lớn nhất mà Thanh Mộc bang có thể đưa ra ngoài hiện nay nếu không muốn làm dao động căn cơ, điều mà trong thời kỳ dường như xuất hiện nhiều biến động như này là tối kỵ.
Tà giáo, Fatui, Võ chi bách gia,... đều cần phải đề phòng.
Thanh Mộc bang chủ thở dài một hơi, bỗng lại ngẩng đầu lên nhìn trời.
Trời mưa.
Nước mưa ào ào rơi xuống trong sơn cốc, cuốn đi mùi hương tanh tưởi, cũng khiến cho máu chôn càng thêm sâu xuống dưới lòng đất, mười ngày qua đi sẽ không còn bất kỳ ai phát hiện.
Trừ Địa Mạch, nơi lưu giữ tất cả mọi thứ đã từng tồn tại trên mặt đất.
....
Ở một nơi xa tại Ngoại Ô Li Sa, trời cũng trùng hợp đang mưa, đã đánh thức một nam hài.
Nam hài tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung quanh, lại chú ý đến các v·ết m·áu chưa kịp khô lại đã bị nước mưa thấm ướt trên thân, nhận ra tất cả không phải là mơ, giữa dã ngoại cất lên từng tiếng nức nở.
Nước mưa cùng nước mắt có thể tẩy đi v·ết m·áu trên mặt, lại không thể xóa đi tình thương của phụ mẫu dành cho hắn.
Nam hài cũng hiểu là hiện tại ngồi khóc cũng không giải quyết được việc gì, một hồi liền tự đứng dậy, bắt đầu bước đi.
Mục tiêu vẫn đang mơ hồ như sắc trời ảm đạm phía chân, nhưng bước chân hắn vẫn y nguyên kiên định, tiến về phía trước.
Hắn chỉ là một nam hài sáu tuổi, gặp phải thảm cảnh cũng không thực biết bản thân cần phải làm gì lúc này. Hắn chỉ biết một điều...
Hắn tên là Đặng Trần An.
....
“Thiên thúc! Thời tiết như này, thúc vẫn ra câu cá sao?”
“Thú vui của đời người mà! Đâu phải cứ thời tiết xấu là cản được?”
Ở nơi ngoại cảng của Ly Nguyệt, giữa dòng người tấp nập náo nhiệt đang không ngừng di chuyển, phần nhiều là để tránh cơn mưa đang to dần, có hai nam tử đang đứng nói chuyện chào hỏi lẫn nhau.
Một người trong đó mặc quần áo công nhân của Hắc Nham Xưởng, dáng vẻ có chút vội vã, người còn lại mặc trang phục ngư dân, trên đầu râu tóc đã lấm tấm ánh bạc, khí chất phổ thông chỉ có đôi mắt đôi lúc lại như lóe lên thứ gì đó.
“Trông ngươi vội vã như vậy, hẳn là quay lại nội cảnh để uống rượu hửm?” Nam tử trung niên mặc ngư dân phục y hỏi.
Điều kiện làm việc bên trong Hắc Nham xưởng cũng không phải phổ thông, công nhân nơi này đa phần đều sở hữu tu vi Võ Đồ thất trọng đổi lên, thường thấy còn có Võ Giả. Đối với bọn họ, quãng đường không tới hai mươi dặm đối với bọn họ thực còn không đáng là bao, mỗi ngày cần không quá hai canh giờ di chuyển, đương nhiên nếu ai muốn cũng có thể ở lại, các thôn xóm gần Hắc Nham xưởng đều có chỗ cho thuê với giá tiện nghi.
“Đúng thế Thiên thúc, kết thúc một tuần làm việc, ta đang định thưởng cho bản thân chút. Thúc biết tòa tửu lâu vô danh không? Giờ đã đổi thành Ba Cốc Say Mèm rồi ấy?”
“Là tòa tửu lâu mà nghe đồn là do có gã nào đó uống xong ba cốc hôm sau say xỉn nhảy biển định bơi thi với cá, lập tức bị đuổi, chuyện này về sau cũng nổi tiếng nên quán quyết định lấy luôn tên đấy chứ gì?”
“Quả không hổ là Thiên thúc, thượng hạ kỳ đàm nghe đều không lọt. Phải, rượu ở quán đấy rất ngon, lại nhiều loại mới lạ, ta mới được bằng hữu giới thiệu còn chưa uống qua nhiều loại, hôm nay phải đi thử tiếp đây. Vậy ta xin cáo từ, Thiên thúc, kẻo đám bằng hữu không chờ. Chúc ngài chuyến đi câu vui vẻ!”
“Người trẻ tuổi uống rượu nhớ cẩn thận.”
“Ha ha, thúc cũng vậy, già rồi cũng nên tự lượng sức, sức khỏe làm trọng. Nếu thấy mưa to quá nhớ đi về nghen kẻo cảm.”
“Biết, biết.”
Nam tử trung niên nọ gật gật đầu, đưa mắt dõi theo đối phương một hồi ngắn xong không khỏi thở dài, cảm thán tuổi trẻ thật tốt, tinh lực dồi dào không nói, quan trọng là tinh thần.
Cách đây hai ba chục năm trước, có lẽ hắn cũng đã từng như vậy. Nhưng giờ tuổi đã gần ngũ tuần, nhiều thú vui khi xưa đều đã nhạt, lại cộng thêm gánh vác nhiều trách nhiệm, giờ đây chỉ còn mỗi việc câu cá có thể làm tĩnh lặng lại tâm cảnh của hắn.
Nam tử trung niên sau đó nghĩ nghĩ đôi chút, lại lấy ra một chiếc ô xòe ra, bắt đầu bước đi hướng bờ biển phía nam của Vân Lai hải.
Được một đoạn, sau khi xác định không còn ai theo dõi, hắn liền cất ô đi mặc cho mưa rơi ngày càng nặng hạt.
Cảm lạnh, hắn không sợ. Nếu như một vị Võ Tôn trung kỳ mà vẫn có thể bị cảm lạnh, đó mới là điều đáng sợ.
Trong lòng nghĩ thế, thân ảnh của vị “Thiên thúc” này đã như quỷ mị, biến mất không còn dấu vết trên đại địa.
....
“Được rồi, đã lâu cũng chưa quay lại nơi này, tốt là phong cảnh cũng không có gì thay đổi.”
Thiên thúc nhìn về một dải bãi biển phía trước, nơi này chính là khu vực câu cá ưa thích của hắn.
Chỗ này nằm ngoài các con đường, lại cách thôn xóm gần nhất khoảng cách không nhỏ, trùng hợp còn có một dòng hải lưu vắt ngang qua, quả thực quá là hoàn mỹ.
Chỉ là vừa mới định lấy đồ nghề ra, Thiên thúc dường như phát hiện điều gì, lại hơi nghiêng đầu né qua hòn non bộ to lớn trước mặt nhìn sang bên phải, phát hiện cách trăm bộ có một người đang ngồi câu cá.
Không, nói đúng hơn, là một người lùn đang đứng câu cá.
Thiên thúc cũng không ngạc nhiên về việc người này xuất hiện ở đây, hắn có thể phát hiện chỗ này người khác đương nhiên có thể, cũng không phải là chỗ thực sự tư ẩn, chỉ là hôm nay trùng hợp gặp nhau mà thôi, chiều cao của đối phương cũng không trọng yếu.
Bất quá người này rất nhanh đã để Thiên thúc trố mắt mà nhìn, đó là khi hắn hơi nổi lòng tò mò hướng ánh mắt xuống dưới xem người này đang dùng loại mồi câu gì, lại phát hiện ra....
Người này căn bản không dùng mồi câu.
Ngay cả lưỡi câu cũng không có!