Quyển 2 Chương 1: Trần An
Quyển 2: Giang hồ thử phong mang
Nhân mệnh khó lường, mấy ai nắm trong tay được tất cả kiếp số?
Trần gian bao la, lại không chốn nào chứa được bình an.
Thiên tượng như lòng người, phong lôi vân vũ chuyển, u ám cản dương quang.
...
Một nam hài vừa ngân nga giai điệu dân gian quen thuộc, vừa vui vẻ nhảy chân sáo quay về nhà, trên người thân áo vải, bên hông chiếc rạp tre nhỏ.
Hắn vốn đang ở một ao nhỏ phía ngoài bắt chút côn trùng về nghịch, nay thấy được tiết trời u ám dự đoán là sắp mưa liền bỏ về.
Hắn tên là Đặng Trần An, là nhi tử độc nhất của Đặng họa sư, một họa sư có tiếng trong thôn, năm nay 6 tuổi hơn.
Thôn hắn chỉ là một tiểu thôn nhỏ giống như bao nhiêu thôn khác, số người trong thôn hơn ba trăm, nằm ở phía ngoài rìa của Thiên Tù Cốc, thuộc về khu vực lớn Mân Lâm.
Mân Lâm rộng tổng hơn hai ngàn dặm, phạm vi từ trung tâm đi ra phía ngoài rìa của Thiên Tù cốc đã chiếm hơn hai thành, nhân khẩu dùng hàng trăm ngàn để tính, ba trăm người đương nhiên chỉ là một tiểu thôn nhỏ, nhìn đâu cũng thấy được.
Vốn nằm xa thủ đô, lại thêm dân cư khu vực Thiên Tù Cốc thưa thớt, đáng ra hoàn cảnh sinh hoạt của người dân phổ thông như bọn hắn rất nguy hiểm nếu phải đối mặt Ma Vật, nhưng may mắn thay thực tế cũng không như vậy.
Bởi vì ở bên trong các khu vực lớn, Mân Lâm chính là nơi tàng long ngọa hổ nhiều nhất, là chốn võ đài chính của giang hồ, đại đa số các tông phái đều có trụ sở chính được đặt ở đây, riêng xung quanh khu vực trăm dặm xung quanh đã có bốn nhà.
Thanh Mộc bang, Dã Lang bang, Xích Thương tông cùng Y Sư hội.
Để có thể đảm bảo cho nhiều mặt sinh hoạt kiêm các hoạt động cùng thí luyện đệ tử, các tông phái vẫn thường cắt cử đệ tử đi tiễu trừ Ma Vật, song song hai mặt cùng Thiên Nham quân, cũng coi như hộ vệ cho dân chúng.
Hành hiệp trượng nghĩa, võ công đỉnh cao, kỳ chiêu luận bàn,... vốn đã được in sâu vào trong lòng người thường sống ở những nơi này.
Điều này đương nhiên cũng khiến cho lũ trẻ, không quản ở bất nơi nào, đều có một loại lòng sùng bái đối với hình tượng hiệp khách, đối với các tông phái ở đây, nhiều chỗ thậm chí còn thắng cả Tiên gia cùng Huyền gia.
Bởi vì tuy rằng Tiên gia cùng Huyền gia sở hữu nhiều thứ sức mạnh kỳ ảo, lại thường không hiện thân, làm sao thắng qua ánh đao kiếm chói lòa cách mấy ngày lại thấy?
Đặng Trần An hắn cũng không ngoại lệ, nay đã sáu tuổi, là độ tuổi mộng mơ, cũng cất giấu trong lòng mộng tưởng hiệp khách, mong ước được ngày nào đó vung đao tiêu sái trở thành một vị đại hiệp được vạn người kính ngưỡng.
Chỉ là phụ mẫu hắn mỗi khi nghe được lời này, mẫu thân còn tốt, còn khích lệ hắn, nhưng phụ thân thì chỉ làu bàu, nói cái gì mà giang hồ phong sương nào có sánh bằng mái ấm gia đình bình yên.
Đây cũng là lý do tên của hắn được đặt là Trần An, là cầu lấy bình an giữa chốn trần thế.
Trần An nghe vậy chỉ cho là phụ thân ghen tị, bởi vì người có tư chất căn cốt không phải ai cũng có, tuy không đạt đến như các Nguyên Thần giả là vạn người chọn một, song từ mười người cũng chỉ lựa ra được một hai người miễn cưỡng tập võ mà thôi.
Luyện võ cũng không phải muốn nói luyện là luyện, đúng là tại Ly Nguyệt gần như nhà nào cũng sở hữu chút ít phương pháp rèn luyện cơ gân tỉ như đứng trung bình tấn hay tĩnh khí thổ nạp vi yên tâm thần, nhưng từ mấy lần nghe lỏm từ đại nhân hắn đã biết được võ công chủ yếu chia làm ba loại.
Ngạnh công, ngoại công cùng nội công.
Ngoại công luyện là xác ngoài, là mao bì, là cơ bắp, thường chỉ có những người có thể ăn đau nuốt khổ mới chịu đựng mà luyện được. Luyện có thành tựu, da thịt ngoài người cứng rắn như đá như thép, đao kiếm chém vào vô thương.
Ngoại công luyện là gân cốt, là cơ bắp, là linh hoạt, là luận lực. Có thể thi triển các tư thế khó để vận kình, hay có phản ứng nhạy bén cùng cử động uyển chuyển, đạp bộ như yến, khinh thân như lá bay trong gió, này là đã luyện ngoại công đến được tiểu thừa.
Nội công khác với cả hai thứ kia, là thứ huyền ảo nhất, đề thăng chính là khí huyết bồi dưỡng kinh mạch, vận chuyển tạp chất các loại cùng nhiều thuật ngữ mà Trần An không thể hiểu được, mà chỉ biết được nó rất lợi hại, mà cũng là trụ cột cho hệ thống võ công của nhiều võ giả.
Bọn họ chính là dựa vào nội công làm chính, ngoại công cùng ngạnh công làm phụ để tính ra cái được gọi là nội lực, rồi lại từ đó phân ra các loại cảnh giới cơ bản.
Tỷ như hắn biết được, đa phần những võ giả mà hắn đã từng thấy qua từ khi sinh ra đến giờ, đều chỉ là Võ Đồ cảnh, hiếm hoi lắm mới có được Võ Giả.
Võ Đồ không nói, Võ Giả một quyền có thể toái thạch, một bổ có thể đốn cây, thoắt cái đã đạp thân lên trên nóc nhà ba bốn trượng, quanh thân Chân Khí vận lên nhìn thấy gợn sóng, đứng nhìn mà lòng rung động không thôi.
Hắn từng nghe người thảo luận, trong giang hồ chân chính, chỉ có Võ Giả mới thực sự có tư cách hành tẩu, vì vậy mới được đặt tên là Võ Giả, còn Võ Đồ chỉ là những người còn tập tọe bước đi trên Võ lộ mà thôi, còn nhiều thứ phải học hỏi.
Đây dường như cũng là lý do trong thôn của hắn cũng có mấy Võ Đồ, nhưng bọn họ không giống số ít vị Võ Giả ghé qua kia, đều chỉ loanh quanh luẩn quẩn trong thôn không bao giờ đi ra ngoài. Phụ thân bảo đó là người có chí riêng, hắn lại đoán là có lẽ bọn họ sợ, nhưng dù sao cũng đã rất lợi hại rồi.
Đồn rằng phía bên trên còn tồn tại nhưng cảnh giới như Tam Thừa cảnh, Võ Tôn hay Võ Thánh, bất quá những thứ này đối với một hài tử như hắn thực sự quá xa xôi cùng khoa trương, cái gì mà dùng sức một người có thể phá sơn hủy giang cơ chứ, cùng một giuộc với Tiên gia hay Huyền gia thần bí gì đó trong các cố sự đôi lúc phụ thân hắn hay kể.
Phụ thân thân là họa sư duy nhất trong thôn, tài nghệ không tệ lại do nhu cầu không ít nên đơn đặt hàng vẫn tới khá là thường xuyên, này làm cho gia cảnh nhà hắn cũng được xếp vào bậc trung trong thôn, hắn không phải quá lo lắng cái ăn cái mặc như một số bạn đồng trang lứa hay hơn hắn mấy tuổi.
Những lúc rảnh rỗi, phụ thân hắn vẫn thường ngồi trên chiếc ghế tre quen thuộc, cũng là chiếc ghế hay dùng mỗi khi vẽ, đặt hắn lên một bên đùi bắt đầu kể những cố sự xưa.
Từ trong miệng phụ thân, chuyện gì cũng có, tỷ như Nham Vương Đế Quân năm đó đã từng dùng thạch kình đấu lại Ma Thần như nào, tỷ như các truyền kỳ từng đả bại hắc long,...
Nói thật, hắn chẳng tin bất kỳ chuyện nào trong này hết, khoa trương nhất là khi phụ thân đã từng nói thực ra nhà hắn cũng không chỉ đơn giản là một gia đình họa sư phổ thông, mà tổ tiên của hắn kỳ thực là một vị Huyền gia tu sĩ, năm xưa thậm chí từng tham gia trấn áp Ma Thần, nhưng về sau đã vẫn lạc ở chiến trường Trọng Nham Cự Uyên năm trăm năm về trước, cuối cùng dẫn đến gia tộc ngày càng điêu linh, đến đời phụ thân chỉ còn là một nhánh chi thứ cố cầm hơi tàn.
Nếu tổ tiên lợi hại như vậy, hẳn là phụ thân cũng có chút bản lãnh nào chứ, sao chưa từng thấy thể hiện ra? Mỗi lần đó hắn đều không ngần ngại chỉ ra lỗ hổng trong cố sự của phụ thân, mà mỗi lần nghe được câu hỏi đó phụ thân hắn đều chỉ cười hiền từ đáp lại:
“Làm sao ngươi biết là ta không dùng chứ, nhi tử ngốc?”
Nghe thế tức lắm, nhưng hắn vẫn nhịn, vì nhưng cố sự của phụ thân tuy không thực nhưng đều vô cùng thơ mộng, đều kể về những viễn cảnh mà hắn chưa từng có thể nghĩ tới, tự nhiên quấn hút hắn khó rời.
Một đời truyền kỳ, nhân sinh như cố sự, này sao không phải thứ nhiều người ao ước?
Chỉ là hắn không biết, bản thân cũng chuẩn bị trở thành một hình tượng trong những cố sự kia, trang sách đầu tiên sắp được lật ra, theo một cách mà hắn không ngờ tới, mà cũng không đời nào mong muốn.
....
Vừa tiến tới còn cách thôn không tới trăm bước, Đặng Trần An đã nghe được từ trong thôn truyền tới nhiều tiếng hét thất thanh, cùng vô số những tiếng động khác thường khác, mơ hồ còn thấy được khói đen bốc lên.
Ánh mắt kinh nghi bất định, hắn biết là có chuyện gì không ổn diễn ra, liền lập tức chạy nhanh vào thôn từ cửa sau, liền thấy được cảnh tượng vô số người đang trốn chạy, nhiều khu nhà tranh quen thuộc bị đốt khói bụi mù mịt, máu thịt cùng xác người tanh tưởi la liệt khắp mặt đất.
Và hắn cũng nhìn thấy được h·ung t·hủ đã gây ra những việc này, nói đúng hơn là nhiều h·ung t·hủ. Chúng là những sinh vật có dáng hình giống nhân loại, toàn thân lông lá bờm xờm, trước mặt đeo mặt nạ.
Hilichurl!
Số lượng phải dùng đến hàng chục tên Hilichurl đang chạy loạn khắp xung quanh, g·iết cùng phá hủy tất cả những gì có thể nhìn thấy bằng những chiếc bổng gỗ nhuốm lửa của bọn chúng, lửa bén vào rơm gây nên cảnh khói bụi mờ mịt.
Trần An chỉ là một nam hài sáu tuổi phổ thông, làm sao đã có thể ứng phó được cảnh tượng máu cháy đầu rơi này, sợ hãi ngồi bệt xuống tại chỗ toàn thân run rẩy.
Thực ra mà nói, đấy cũng là bình thường, hắn không có gào khóc hay tiểu ra quần đã được coi như tố chất hơn người.
Chỉ là kiếp nạn sẽ không vì ngươi sợ hãi mà buông tha cho người, ngược lại càng khoái trá mà cười lạnh, một thanh bổng đen không biết từ chỗ nào bỗng đánh tới, lớn dần tại trong con mắt của Trần An.
Bốp!
Một thanh âm v·a c·hạm mạnh vang lên, không phải đầu của nam hài b·ị đ·ánh vỡ nát, mà là của quyền đầu v·a c·hạm với nhục khu!
Một nam tử cao to bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, một quyền đánh lùi tên Hilichurl kia về đằng sau, toàn thân nhìn qua chật vật vô cùng, y phục nhiều chỗ đã cháy sém.
Thanh âm này lập tức đánh thức Trần An, làm hắn ngước nhìn lên trên, nháy mắt liền nhận ra người đã cứu mạng hắn, chính là Đỗ thúc, một trong mấy người là việc canh gác trong thôn, cũng là một trong số ít các Võ Đồ mà hắn biết.
“Đỗ thúc! Chuyện gì đang xảy ra?” Hắn lập tức hỏi.
“Một số lượng lớn Hilichurl lý do không rõ tập kích thôn làng. Mau! Đi tụ họp cùng những người khác tìm chỗ trú nạn!” Đỗ thúc hai mắt vẫn quan sát tên Hilichurl đối diện, nó chỉ b·ị đ·ánh choáng thôi chứ chưa thật sự bị tổn thương, ngữ khí gấp rút đáp nhanh chóng.
“Nhưng phụ thân ta-“
“Đi mau! Phụ thân ngươi đang ở phía trước chiến đấu, ngươi sẽ còn gặp lại được!” Nói xong lời này, Đỗ thúc cũng không để ý đến đối phương như nào, đạp bộ một bước lên phía trước, quyền kình liên tiếp hướng tên Hilichurl trước mặt đánh tới.
“Phụ thân... đang chiến đấu?” Trần An nghe được lời này liền hơi ngây người ra, có chút không kịp xử lý thông tin. Nhưng hắn vốn là một nam hài thông minh, ban nãy chỉ là vì chưa từng nhìn thấy tràng cảnh mà trở nên đờ đẫn, giờ đã kịp phản ứng biết là mình ở lại cũng không giúp được gì thậm chí còn có nguy cơ t·ử v·ong cực cao lập tức đứng lên bắt đầu bỏ chạy.
Trong thôn vốn cũng không phải chỉ đặt niềm tin vào các võ giả hay hiệp khách lang thang, sống tại thế giới này đương nhiên cũng phải dự trù cho trường hợp tệ nhất, đã chuẩn bị sẵn một chỗ trú ẩn đề phòng, cũng đã từng tổ chức qua diễn tập.
Chỉ là lần này dường như tình huống quá đột biến, ngay cả kèn báo lệnh Trần An cũng không nghe thấy, nếu không hắn đã chạy đến chỗ trú ẩn trước chứ không lại chui vào thôn.
Trong đầu hơi mường tượng ra sơ đồ thôn cùng vị trí của chỗ trú ẩn, hắn vốn biết đây là một nơi được xây ở đằng sau một sườn núi cách thôn tầm ba trăm bộ, tận dụng địa hình tự nhiên lại xếp đặt chút hàng rào, tổng có thể chứa được tầm trăm người.
Con số này cũng không phải là tính sai hay bất đắc dĩ, mà phải nói là vừa vặn phù hợp. Vì nếu tình huống tệ đến mức phải chạy vào nơi này thì số người còn sống sót có lẽ còn không tới trăm.
Trần An chạy như điên, mồ hôi sau lưng đổ ra như suối. Hắn biết được con đường mà hắn lựa chọn không phải là ngắn nhất, nhưng nó lại khác biệt với các con đường khác chính là, nó đi ngang qua nhà hắn!
Có chút khác với những gì từng được dạy trong thôn, mẫu thân hắn từng dặn dò, nếu có trường hợp tồi tệ nào xảy ra thì dù như nào cũng phải ghé qua nhà một lần rồi mới được đi đến chỗ trú ẩn.
Hắn mặc dù không hiểu lý do là gì mà cả phụ mẫu đều không nói, song hắn vẫn lựa chọn tin tưởng bọn họ, đặc biệt sau khi nghe Đỗ thúc nói phụ thân đang chiến đấu ngoài kia.
Một họa sư? Chiến đấu? Không làm vướng chân người khác đã là không tệ. Vậy thì chỉ có một cách lý giải duy nhất, đó là phụ thân thực sự có bản lãnh, các cố sự kia rất có thể đều là thật, hoặc ít nhất có một phần.
Mải suy nghĩ, nhất thời, hắn cũng không nhận ra vận tốc của bản thân so với các hài tử đồng trang lứa khác biệt tới mức nào.
Mất gần một phút chạy về nhà mình, có chút thở phào khi thấy nó vẫn còn nguyên vẹn, hắn vội mở cửa ra, phát hiện bên trong chỉ có một mảnh hắc ám, cũng không thấy được ai.
“Mẫu... thân?” Có chút do dự, hắn hơi tiến vào định ngó nghiêng lại một lần.
Chỉ là đột nhiên, không biết từ đâu, một đôi tay bỗng ôm chặt lấy hắn từ đằng sau!