Chương 7: Sóng ngầm mãnh liệt.
Bên trong sảnh đường nhà Kamisato, Takeo sau khi thưởng thức ly trà mà Ayaka tỉ mỉ chuẩn bị cho mình, lúc này đây tinh thần sảng khoái, hắn mới gãi chóp mũi một cái rồi mỉm cười nhìn nàng nói:
“Cảm ơn Ayaka, ly trà này đúng là rất thần kỳ, ta hiện tại cảm thấy chưa bao giờ dễ chịu đến như vậy.”
“Ừm, mặc dù có chút vô lễ, nhưng ta quả thực từ tối qua đến giờ chưa có cái gì vào bụng cả, liệu có thể mạo muội kính nhờ Ayaka chuẩn bị giùm ta một phần ăn sáng được hay không?”
Ayaka biết Takeo đang muốn cùng với huynh trưởng bí mật nghị sự vấn đề gì đó nên mới kiếm một cái cớ vụng về như vậy, tuy trong nội tâm có chút mất mát nhưng nàng vẫn khéo léo nở ra một nụ cười nhu hoà gật đầu.
Sau đó Ayaka nhẹ nhàng đứng dậy thi lễ với hai người rồi xoay người rời khỏi sảnh đường. Khi đi ngang qua Takeo nghe hắn khẽ nói xin lỗi nàng liền lắc đầu ôn nhu nói:
“Không có việc gì Takeo đại nhân, Ayaka sẽ chuẩn bị thật tốt bữa ăn cho ngài, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian khá lâu, thỉnh ngài cùng huynh trưởng cứ việc từ từ phẩm trà.”
Nhìn bóng lưng nàng rời đi phòng khách, Takeo chỉ biết chậc lưỡi thở dài:
“A, ta thật không biết làm cách nào mà nhà Kamisato lại có thể nuôi dưỡng ra được một tiểu thư khuê các như thế.”
“Đoan trang thanh lịch, thông minh ưu nhã, tài đức mỹ mạo song toàn lại khéo hiểu lòng người, ta nhiều khi rất muốn được thay thế vị trí của ngươi đó, Ayato.”
Ayato trong lòng phiền muộn, nhìn thấy Ayaka đã đi xa mới tự rót cho mình một ly trà rồi cười nhạt gật đầu:
“Cảm tạ Takeo đại nhân khích lệ.”
Để ly trà trên tay xuống bàn, Ayato mới híp mắt nhìn Takeo, nở một nụ cười tiêu chuẩn tiếp tục nói:
“Được rồi, hiện tại đã không có ai, xin hỏi… điều gì khiến cho Takeo khách khanh phải đến tận nhà Kamisato bái phỏng vào lúc sáng sớm như thế này đây?”
Vừa dứt lời bầu không khí trong phòng ngay lập tức rơi vào trầm mặc, trái ngược hoàn toàn với sự ấm áp hài hoà ban nãy.
Gõ gõ mặt bàn, Takeo lấy từ trong ngực ra một tờ danh sách đưa cho Ayato, hờ hững nói:
“Ayato ngươi là một người thông minh, những cái tên trong đây chắc hẳn ngươi cũng biết được nó đại biểu cho cái gì chứ?”
Cầm lên tờ danh sách, Ayato mỗi lần lướt qua một cái tên lông mày lại càng nhăn lại một chút, cho đến cái tên cuối cùng hắn mới thở dài một hơi nhẹ giọng hỏi:
“Takeo khách khanh, mạo muội xin hỏi ngài lấy được thứ này từ nơi nào?”
Trên tờ danh sách này ngoại trừ những kẻ đến từ Hiệp hội Kanjou cùng Hiệp hội Tenryou còn có cả những gia tộc nổi tiếng lâu đời ở Inazuma, đám người này ai cũng đều ảnh hưởng trọng đại đến Inazuma, Ayato lúc đọc tờ giấy này cũng hoảng hốt không nhẹ.
Takeo tiếp tục gõ mặt bàn, lạnh nhạt trả lời:
“Quân tiên phong Fatui, đến từ Snezhnaya, vừa mới cập bến vào Inazuma vài tuần trước. Thậm chí lần này còn có một Quan chấp hành đi theo. Nếu như cứ để mọi việc tiếp tục như thế này Inazuma đảm bảo sẽ loạn thành một nồi cháo, n·ội c·hiến chắc chắn sẽ xảy ra.”
Lấy tiếp một chiếc hộp trong lồng ngực ra đưa cho Ayato, Takeo tiếp tục nói:
“Vật trong chiếc hộp này gọi là Delusion, một phát minh của Snezhnaya có thể giúp cho người bình thường sử dụng được lực lượng nguyên tố tương tự như Vision. Tuy nhiên cái giá phải trả để đổi lấy lực lượng cũng không hề rẻ.”
“Thử tưởng tượng đi Ayato, nếu như n·ội c·hiến xảy ra, hàng loạt những thứ này được thẩm thấu vào trong Inazuma, ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”
Ayato lông mày nhíu chặt, cầm Delusion lên quan sát một lát rồi đặt trở lại trong hộp, ánh mắt sắc bén nhìn Takeo hỏi:
“Ý của ngài là?”
Takeo cầm lên ly trà nhấp một ngụm, sau đó mới phản hồi lại Ayato:
“Shogun đại nhân luôn mong muốn một Inazuma vĩnh hằng, người dân yên ổn làm ăn, cuộc sống ấm no an lành, không phải nơi cho lũ sâu mọt phản quốc cùng bè lũ ngoại quốc hoành hành. A, chỉ tiếc Shogun đại nhân quá ngây thơ cùng bảo thủ, trị quốc… không phải là bộ môn thích hợp dành cho nàng.”
Nghe được câu trả lời của Takeo, Ayato lắc đầu mỉm cười nói:
“Đám gia tộc ngoài kia vẫn luôn cho rằng rằng Takeo khách khanh là kẻ không an phận, mưu sâu kế hiểm, hiện tại lại bắt đầu dòm ngó địa vị của nhà Kamisato chúng ta. Nhưng mấy ai ngờ được hắn lại chính là người từ trong bóng tối trợ giúp nhà Kamisato vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, thậm chí còn âm thầm diệt trừ những mầm mống phản loạn trên lãnh địa Inazuma đâu cơ chứ.”
Takeo thổi nhẹ lá trà trôi nổi bên trong ly trà, mỉm cười nói:
“Sự việc đã qua nên để nó trôi theo dòng nước, hiện tại ngươi cùng Ayaka mới là tương lai của nhà Kamisato, cũng là tương lai của Inazuma. Ta cùng lắm chỉ là một kẻ lang thang trong bóng tối mà thôi.”
“Ayato, chúng ta đều hiểu cách làm người của nhau, vẫn quy tắc cũ, ta sẽ không hỏi phương thức, ngươi chỉ cần đưa cho ta kết quả là được.”
Ayato suy tư trong chốc lát, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn chậm rãi tính toán:
“Ngắn nhất là ba ngày, nhiều nhất là một tuần. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở ngài Takeo khách khanh, những cái tên trong danh sách này đa phần đều là dòng dõi công thần lập quốc, có ảnh hưởng khá lớn đến đại cuộc Inazuma.”
“Vả lại quan trọng nhất vẫn là lệnh bế quan toả cảng, một khi đã ra tay thì việc này sẽ lập tức lộ ra ánh sáng, Shogun đại nhân biết được chuyện này chỉ sợ…”
Takeo lập tức khoát tay nói:
“Việc này ta tự mình chịu trách nhiệm, thành công danh vọng thuộc về nhà Kamisato, mọi chuyện sau đó ta sẽ một mình thỉnh tội với Shogun đại nhân.”
Một luồng Haki từ cơ thể Takeo toát ra, bá đạo, ngạo nghễ nhưng lại làm người xung quanh vô cùng an tâm, vững tin vào hắn.
Ayato không khỏi nhớ lại tràng quyết đấu nhiều năm về trước, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in cảm xúc của mình lúc đó.
‘Chắc chắn trên mặt đất này, sẽ có kẻ dám dũng cảm đối mặt với lôi đình chi uy sao?’
Cầm lên ly trà nhấp một ngụm, Ayato gật đầu nói:
“Xin Takeo khách khanh yên tâm, mọi việc ta sẽ cố gắng hoàn thành một cách sạch sẽ nhất. Đến lúc đó Thoma sẽ trực tiếp thông báo cho ngài.”
Ayato biết cửa ải lần này nguy hiểm rất lớn, nhưng nếu đã có người tự nguyện đứng ra làm chim đầu đàn đảm bảo, vậy thì hắn cũng không ngại phụng bồi, dù sao thì người ngồi trước mặt này vẫn luôn là kẻ sáng tạo nên kỳ tích.
Trận chiến bảo vệ Inazuma này nếu thành công, nhà Kamisato sẽ thế như chẻ tre, danh vọng lập tức lên đến đỉnh điểm, chính thức trở lại cuộc chơi, một lần nữa cân bằng cán cân thế lực trong Hiệp hội tam cực.
Thất bại đã có Takeo đỡ lấy, tuy nhiên Ayato không tin rằng mình sẽ thất bại trong ván cược này, cũng không tin Takeo sẽ qua cầu rút ván, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên nhà Kamisato.
Đây là sự tự tin cùng tín nhiệm được bồi dưỡng nhiều năm qua giữa hai người bọn họ.
Takeo cũng mỉm cười gật đầu đáp lại:
“Ta hy vọng có thể nhìn thấy nhà Kamisato lấy lại được hào quang trước kia.”
Đúng lúc này một tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ vang lên, sau đó nhìn thấy Ayaka bưng theo một cái hộp đựng đồ ăn bằng gỗ tinh xảo nhẹ nhàng bước vào.
“Xin lỗi vì đã để cho ngài đợi lâu Takeo đại nhân. Xin mời từ từ thưởng thức.”
Mở ra nắp hộp đựng đồ ăn, một mùi thơm nức mũi bốc lên lan tỏa khắp căn phòng, không chỉ vậy các món ăn còn được bày trí rất hoa mỹ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo vậy.
Lấy ra một đôi đũa đưa cho Takeo, Ayaka sau đó lễ phép ngồi xuống kế bên, ôn nhu mỉm cười nhìn hắn.
Takeo cầm lấy đôi đũa, nhìn qua Ayato thắc mắc hỏi:
“Ayaka không làm phần ăn sáng cho Ayato sao? Ta một gã khách nhân một mình ngồi ăn như này cũng không phải phép cho lắm.”
Nghe Takeo hỏi Ayaka chỉ khẽ lắc đầu mỉm cười trả lời:
“Takeo đại nhân không cần lo lắng, huynh trưởng có thói quen không ăn gì vào buổi sáng để giữ cho đầu óc tỉnh táo, tăng thêm hiệu suất làm việc trong ngày.”
Ayato nghe xong khóe miệng co giật một cái, nước trà xong ly suýt chút nữa vẩy ra ngoài, cố nở ra một nụ cười gượng gạo gật đầu.
“Thì ra là vậy. Như vậy Ayaka thì sao? Ta thấy đồ ăn trong hộp có rất nhiều, nếu không chúng ta cùng ăn đi.”
Ayaka gương mặt có chút ửng đỏ, cầm lên một đôi đũa mân mê trong lòng bàn tay nói:
“Thật- thật sao Takeo đại nhân? Như vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Gắp lên một phần đồ ăn cho vào trong miệng, cảm nhận được hương vị đang dần lan tỏa trên đầu lưỡi, Takeo hai mắt toả sáng không hề keo kiệt giơ lên ngón tay cái tán thưởng:
“Không hổ là Ayaka, mỗi một lần đều khiến cho ta phải kinh ngạc, món này ngon đến nỗi ta suýt nuốt luôn lưỡi của mình.”
“Takeo đại nhân quá khen, tay nghề làm món điểm tâm của ngài cũng rất tuyệt, Ayaka vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học hỏi.”
Cả hai cứ như vậy cười nói vui vẻ thưởng thức mỹ thực, bỏ quên một người nào đó đang đau khổ ngồi kế bên uống nước trà dằn bụng.
. . .
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, Takeo sau khi hoàn tất giao phó công việc cho Ayato, hiện tại cũng đã đến lúc phải tạm biệt.
Mỉm cười nhìn qua hai anh em nhà Kamisato tiễn mình ra ngoài cổng, Takeo cúi người thi lễ với cả hai:
“Hôm nay thật cảm tạ Ayaka cùng với Ayato, nếu như có dịp ta sẽ tiếp tục ghé qua làm khách một lần nữa, hy vọng đến lúc đó hai vị sẽ không chê ta phiền toái.”
Ayaka chậm rãi lắc đầu, mỉm cười nhìn Takeo nói:
“Sẽ không Takeo đại nhân. Trên đường trở về ngài nhớ cẩn trọng một chút.”
Takeo gật đầu, sau đó tựa như sực nhớ ra điều gì, từ trong ngực lấy ra một xấp phiếu giấy đưa cho Ayaka.
“Đây là phiếu ưu đãi quầy bán hàng của ta, sắp tới ta sẽ thường xuyên có mặt ở đó. Nếu như có thời gian rảnh rỗi xin hãy ghé qua tham quan một chút, chắc chắn sẽ có một vài món điểm tâm làm cho Ayaka cảm thấy hứng thú.”
Nói xong Takeo liền vẫy tay tạm biệt rồi xoay người rời đi, chỉ trong chớp mắt thân ảnh của hắn đã trở thành một cái chấm nhỏ trên bầu trời.
Ayato nhìn lên bầu trời mặt không b·iểu t·ình khẽ mở miệng:
“Ayaka, ta nhớ rằng bản thân trước giờ không hề có thói quen nhịn ăn sáng.”
Chỉ thấy Ayaka xoay người đi vào trong nhà, lạnh nhạt đáp trả:
“Còn không phải là tại huynh trưởng nói mấy lời kỳ quái làm cho Takeo đại nhân hiểu lầm. Nếu như có lần sau thì ngài sẽ tiếp tục có thêm thói quen nhịn ăn trưa cùng với ăn tối.”
Ayato phiền muộn sờ cái bụng đầy nước trà của mình, thở dài một cái rồi cũng xoay người đi vào trong nhà.
‘Thôi được rồi, tâm tư của đứa nhỏ này để nàng tự mình đi giải quyết, trách nhiệm của huynh trưởng ta chỉ có thể đứng phía sau bảo vệ cùng ủng hộ mà thôi.”
Không chỉ Ayato, Ayaka lúc này đây trong lòng cũng tràn đầy phiền muộn, sự biến hoá gần đây của Inazuma nàng làm sao lại không nhận biết được, dòng nước ngầm chảy càng ngày càng mãnh liệt.
Thậm chí hôm nay Takeo đại nhân còn đích thân đến gặp mặt huynh trưởng vào sáng sớm như thế này, chỉ sợ sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì đó cực kỳ trọng đại.
Mà Takeo cùng với Ayato để nàng tránh mặt đi cũng là vì không muốn cho mình dính quá sâu vào chuyện nào, đây cũng là một loại phương thức bảo hộ của hai người bọn họ đối với nàng.
Ayaka biết hết tất cả, nàng dù sao cũng là “Bạch hạc công chúa” danh xưng này cũng không phải để chưng.
‘Ta nhất định phải cố gắng thay phần của huynh trưởng cùng với Takeo đại nhân, không thể để hai người bọn họ luôn một mình gánh vác những trách nhiệm nặng nề này được.’