Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 51: Vô niệm đoạn tuyệt: Lôi Thần chi uy.




Chương 51: Vô niệm đoạn tuyệt: Lôi Thần chi uy.

Màn đêm bao phủ toàn bộ Đảo Yashiori, tạo nên một không gian huyền ảo và u tối.

Không còn tiếng động nào từ những sinh vật đang hoạt động, chỉ còn sự im lặng đáng sợ.

Trên một vách núi sát bờ biển, vài bóng người từ trong bóng tối chậm rãi hiện lên. Ánh trăng hắt lên vẻ mặt của những người này, để lộ một chiếc mặt nạ màu trắng tuyệt đẹp nhưng lại quái dị, khiến người ta không thể nào lường trước được những ý đồ đen tối ẩn sau đó.

Các binh sĩ này đều mặc áo khoác dài tối màu, phản chiếu lên vẻ lạnh lùng và đáng sợ của chính bọn hắn.

Tất nhiên, những kẻ này chính là một trong những nhóm binh sĩ thuộc đội quân Fatui tinh nhuệ được giao nhiệm vụ canh giữ công xưởng sản xuất Delusion sâu dưới lòng đất, là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất đối với bọn hắn.

Tên chỉ huy của đội Fatui, Drake, nhìn lên bầu trời, bàn tay khẽ sờ cằm tự hỏi:

“Quái lạ, tại sao hôm nay bầu trời lại nổi lên giông bão như thế này?”

Một bóng người bí ẩn xuất hiện từ phía sau Drake, quỳ một chân xuống cung kính nói:

“Báo cáo chỉ huy Drake, ta xác nhận được toàn bộ q·uân đ·ội Mạc Phủ hiện tại đã rút về đỉnh Tarasunara, Tenshukaku khách khanh cũng đã trở về Thành Inazuma vào ngày hôm qua, không còn phát hiện ra bất kỳ thứ nào dị thường ở trên đảo Yashiori nữa.”

“Căn cứ vào tình báo, hôm qua trở về cùng với Tenshukaku khách khanh còn có Thánh pháp sư Sangonomiya Kokomi cùng với Gorou đại tướng của đảo Watatsumi.”

“Hiện tại người đứng đầu đảo Watatsumi đang không có mặt ở trên đảo, đây chính là một cơ hội tốt để động thủ.”

Gã chỉ huy tên Drake im lặng không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn vào tổ đội Fatui ở phía sau lưng, kẻ nào cũng đều là những tên lính tinh nhuệ nhất được tuyển chọn bên trong đội ngũ tinh nhuệ, hơi thở đầy mùi máu tanh.

Tuy vậy nhưng hắn vẫn không thể chủ quan, trầm tư suy tính một chút rồi mới gật đầu, cẩn trọng nói:

“Được, chuẩn b·ị b·ắt đầu kế hoạch, thế lực bản địa trên Đảo Narumaki đã không còn có thể lợi dụng được nữa, vậy thì chỉ còn lại Đảo Watatsumi bên kia. Mặc dù có chút nghèo nàn nhưng thịt muỗi vẫn là thịt, chúng ta hiện tại không có sự lựa chọn nào khác.”

Drake nắm lấy một viên tinh thể lấp lánh trên lòng bàn tay và nói tiếp:

“Mặc dù hai vị Quan chấp hành đã rời đi vào ngày hôm qua, nhưng lần này chúng ta được cung cấp thêm rất nhiều Delusion cao cấp, nhiệm vụ lần này không được phép thất bại.”

Delusion cao cấp không chỉ khiến cho người sử dụng nhanh hơn, mạnh hơn mà còn giúp đột phá mọi cực hạn của cơ thể phàm nhân, có thứ này trong tay càng làm cho sự tự tin của hắn dâng cao đến cực điểm.

Vào lúc bọn hắn chuẩn bị di chuyển sang Đảo Watatsumi, một gã lính Fatui bỗng nhiên rụt rè lên tiếng:

“Chỉ huy Drake, ngài không cảm thấy thời tiết tối nay có chút bất thường sao? Ta có một cảm giác không tốt về điều này.”

Drake lạnh lùng quay lại và cười khẽ:

“Thời tiết như vậy thì sao lại bất thường? Chúng ta đã trải qua những thứ tương tự trước đây trong vài tháng vừa qua. Nếu việc thay đổi thời tiết khiến ngươi sợ hãi thì hãy cút về Snezhnaya và tập luyện lại từ đầu đi.”

“Nữ hoàng bệ hạ bồi dưỡng chúng ta, ban cho chúng ta sức mạnh không phải để đào tạo ra những hèn nhát kẻ như ngươi, Faron.”

Gã lính Fatui tên Faron lặng im và cúi đầu không dám trả lời. Hắn không hiểu tại sao cảm xúc của mình lại trở nên n·hạy c·ảm như vậy hôm nay.

Drake bước tới và vỗ vai Faron, lời nói tự tin và an ủi của hắn đã trấn an tâm trạng của Faron:

“Đừng lo lắng, ngươi sợ cái gì?”

Drake nói với đồng đội của mình:

“Chẳng lẽ ngươi sợ Raiden Shogun sẽ rảnh rỗi đến mức từ trong Tenshukaku đi ra để tìm kiếm chúng ta sao?”

Đồng đội của Drake cười khẩy phản đối:

“Hừ, theo như tình báo chưa một lần nào mà Raiden Shogun rời khỏi Tenshukaku cả, đừng nói là chạy tới Đảo Yashiori này.”

Drake tỏ ra khinh thường hừ một tiếng:

“Nếu như ả ta dám đến thì quả thật là câu chuyện buồn cười nhất thế giới này, một vị thần không thể làm tròn trách nhiệm của mình mà lại còn đi lo chuyện bao đồng, một kẻ không xứng đáng với danh hiệu Thần linh. Chỉ có Nữ hoàng bệ hạ mới là Thần linh chân chính.”



Ầm.

Drake vừa mới dứt lời thì một tia sấm sét kinh thiên động địa đã xé toạc bầu trời, lôi vân bắt đầu xoay vần, một cái vòng xoáy xám xịt đang dần sà xuống bao phủ toàn bộ Đảo Yashiori.

Drake giật mình nhìn lên bầu trời và cảm thấy toàn thân run rẩy kịch liệt.

Tình huống gì thế này?

Thời tiết còn có thể biến đổi như vậy sao?

Hai bàn tay của Drake không biết từ lúc nào đã run rẩy kịch liệt, cảm giác râm ran tê dại dần lan tỏa khắp toàn thân, lông tóc trên cơ thể dựng đứng hết cả lên.

Mây đen nuốt chửng bầu trời, ở chính giữa vòng xoáy vặn vẹo là một cái hố đen sâu thẳm, từng tia sấm sét màu tím chói loá thắp sáng toàn bộ mặt đất.

Từ bên trong lôi vân, một bóng người mờ ảo từ từ xuất hiện.

Sấm sét nổ tung trên bầu trời, từng bước chân của nàng khiến cho không khí rung động kịch liệt.

Đôi mắt sáng rực từ phía trên cao nhìn xuống, tạo nên một ánh sáng lấp lánh vô cùng ma mị, khí chất tôn quý áp đảo chúng sinh.

Mái tóc màu tím lay động đằng sau lưng của nàng ở trên bầu trời xa xôi. Vì khoảng cách quá xa cho nên không thể nhìn thấy rõ được gương mặt, tuy nhiên cảm giác tôn quý từ trên người nàng là không thể nào chối cãi.

Bộ kimono tinh xảo của nàng phất phơ trong gió, khi đã bước xuống một khoảng cách nhất định, Drake mới có thể quan sát được diện mạo của đối phương.

Một người phụ nữ đẹp đến đến mức làm cho người ta phải kh·iếp sợ không dám khinh nhờn, một vẻ đẹp tuyệt thế siêu thoát vạn vật làm sống lưng của hắn phải run rẩy lên từng chập khi nhìn vào người trước mặt.

Tuy nhiên, Drake không dám đắm chìm vào vẻ đẹp tuyệt thế của người trước mặt. Bởi vì giờ đây, cảm giác t·ử v·ong tràn ngập khắp trong cơ thể, khiến cho mọi tế bào đều đang gào thét, bắt buộc hắn phải nhanh chóng chạy khỏi chỗ này.

Drake không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào toát ra từ cơ thể đối phương, chỉ cảm thấy đôi mắt của mình nóng rát đến cháy bỏng và cơ thể không tự chủ phải quỳ rạp xuống mặt đất.

Ánh mắt hờ hững của nàng trông giống như đang nhìn vào một đám sâu kiến nhỏ bé bò ở dưới mặt đất. Nàng cao ngạo, lạnh nhạt, khinh bỉ những tạo vật bất lực hèn mọn ở trước mặt mình.

Đây là sự khác biệt giữa đẳng cấp sinh mệnh, thượng vị giả nghiền ép hạ vị giả, tựa như một hạt bụi nằm ở trong lòng bàn tay của một gã khổng lồ, vô tri vô giác chỉ có thể mặc người giày xéo.

Drake đã từng một lần trải qua cảm giác áp lực này khi hắn đứng từ xa để ngắm nhìn Nữ hoàng bệ hạ vài năm trước đây. Người phụ nữ đứng trước mặt hắn không còn nghi ngờ gì nữa.

Đây là... Thần!

Lách tách.

Lôi nguyên tố đốt cháy không khí, đạp lên ấn ký lôi điện bước đi trên không trung, Raiden Ei chậm rãi tiến tới trước mặt đám lính Fatui.

Một giây sau đó, Drake vội vàng giật mình bừng tỉnh và cảm thấy toàn thân run lên vì sợ hãi.

Cổ họng cứ như bị người gắp một cục than nóng bỏ vào, mồ hôi trên người hắn bắt đầu tuôn ra như tắm.

Mặc dù chưa từng nhìn qua diện mạo thật của nàng nhưng Drake rất chắc chắn nữ nhân trước mặt là Tôn chủ Narukami Ogosho, Raiden Shogun!

Drake muốn lên tiếng ra lệnh cho đám lính Fatui đằng sau nhưng hai chân lại nặng như đeo chì, ánh mắt của Raiden Ei tựa như một lưỡi tầm sét khổng lồ ghim thẳng hắn xuống mặt đất.

Drake cảm thấy não bộ của mình đang xoay chuyển với tốc độ tối đa, hắn hít vào một hơi thật sâu lắp bắp lên tiếng:

"Raiden Shogun đại nhân... chúng tôi là sứ giả đến từ Snezhnaya, phụng mệnh của Nữ hoàng bệ hạ để đến đây. Ngài... ngài không thể..."

Tuy nhiên, lời nói của Drake bị cắt ngang bởi giọng nói lạnh lùng của Raiden Ei.

"Fatui."

Ánh mắt của Raiden Ei hờ hững nhìn vào gã lính Fatui trước mặt. Nàng nói tiếp:

"Kẻ p·há h·oại vĩnh hằng, trên thế giới này chỉ có một kẻ là ngoại lệ, các ngươi... không phải hắn."



Raiden Ei bước tới, giọng nói lạnh lùng tiếp tục cắt ngang lời nói của Drake:

"Ta không quan tâm đến kế hoạch của Nữ hoàng của các ngươi, nàng có thể tuyên chiến với bất kỳ ai mà nàng muốn. "

“Tuy nhiên các ngươi p·há h·oại Inazuma nhiều đến như vậy, làm cho hắn phải không ngừng bảo hộ mảnh đất này thay ta, tội không thể tha.”

Một vòng chakra tỏa ra từ sau lưng Raiden Ei, khiến không gian xung quanh trở nên rực rỡ hào quang.

Trong khi những gã lính Fatui trước mặt nàng đứng im vì sợ hãi, Raiden Ei nhìn thẳng vào mắt Drake đầy lạnh lùng và quyết đoán, ấn ký lôi điện nở rộ thành một cái lôi nhãn giữa không trung.

"Hiện tại, đã đến lúc để ta thực hiện trách nhiệm của mình, Lôi Thần đã ngủ quên quá lâu."

Cảm giác sợ hãi đang bao trùm cả cơ thể của Drake, trong khi hắn cố gắng kiềm chế hơi thở của mình, thần uy của Raiden Ei ngay lập tức bẻ gãy ý chí và xé nát tiềm thức của bọn hắn.

Cả người như rơi thẳng vào trong vực sâu, những tên lính Fatui giống như bị bóng tối nuốt chửng, cơ thể dần chìm sâu vào trong hố đen tuyệt vọng, bàn tay của tử thần đang chậm rãi đặt ở trên đầu của bọn hắn.

Drake cố gắng gào lên, giọng nói the thé như muốn xé rách cổ họng:

“Chúng… chúng ta là thân tính của Quan chấp hành đại nhân, q·uân đ·ội trực thuộc dưới trướng của Nữ hoàng bệ hạ, ngươi, ngươi không được phép ra tay với chúng ta…”

“Chiến tranh… c·hiến t·ranh chắc chắn sẽ nổ ra, Inazuma của ngươi sẽ bị Nữ hoàng bệ hạ san bằng…”

Đôi mắt của Raiden Ei híp lại, tuy nhiên bước chân của nàng vẫn không chút nào chậm lại.

“Ta có thể tha thứ cho các ngươi.”

Drake cười nhẹ, nhưng mặt của hắn lại biến sắc trong tích tắc.

“Nhưng mà… Shogun lại không muốn tha thứ cho các ngươi.”

Ngay lập tức, Raiden Ei đưa tay về phía ngực và một khe hở nhỏ xuất hiện, toàn bộ lôi nguyên tố trên toàn cõi Teyvat đều điên cuồng hội tụ về nơi đây.

Một chuôi đao màu tím bắt đầu nhô lên, Raiden Ei lạnh nhạt rút ra lưỡi đao, sấm sét vang dội, lôi đình gầm thét xé rách thiên không.

Hào quang màu tím đầy uy lực chiếu rọi khắp mặt đất, và trong một đòn chém duy nhất, Raiden Ei đã chẻ đôi không gian bằng một đao chứa đựng võ nghệ cực hạn của mình.

Trước khi đám lính Fatui kịp phản ứng, cơ thể đã bị lôi nguyên tố nuốt chửng, đẩy cơ thể chìm sâu vào vực tối tăm của tuyệt vọng.

Sấm sét thiêu đốt và phân rã mọi thứ trước đường đi của nó thành những nguyên tử tản mát trong không khí.

Không phải đã nói sẽ tha thứ sao?

Thần linh làm sao lại có thể lật lọng đến như vậy?

Trong đầu thoáng qua một tia suy nghĩ cuối cùng, Drake chìm dần vào trong bóng tối.

Không gian vỡ nát, thiên không bị bổ đôi thành một cái lạch trời kéo dài cho tới tận cuối đường chân trời.

Raiden Ei lạnh nhạt xoay người, trên tay siết chặt Mộng tưởng nhất đao đang phát sáng rực rỡ, tiếp tục tìm kiếm những tổ đội Fatui còn sót lại trên Đảo Yashiori.

. . .

Trong khi đó, ở bên trong Tenshukaku, Sara đang vuốt nhẹ gương mặt của Takeo, tay còn lại thì nhéo lấy một bên má của hắn, tươi cười và nhẹ nhàng hỏi:

"Ngủ say như vậy, chắc hẳn là mệt mỏi lắm đúng không?"

Cảm nhận sự được hơi thở đều đều của Takeo, đôi đồng tử màu vàng của Sara tràn đầy cảm xúc vui vẻ, ánh mắt trở nên mềm mại nhìn chăm chú vào gương mặt của người đang nằm ngủ say trước mặt.

Sara nhớ về những ngày tháng đã trải qua cùng với người đàn ông này - những buổi sáng luyện tập cùng nhau, những món ăn mà hắn đã nấu cho nàng, những cảm xúc hạnh phúc mà họ đã chia sẻ với nhau.

Đột nhiên, cơ thể của Sara bất ngờ run lên một cái, nàng quay đầu nhìn về phương hướng ở bên ngoài Tenshukaku.



Một ánh sáng màu tím phát ra từ xa, thắp sáng toàn bộ không trung và bầu trời liền tách ra tạo thành một cái lạch trời khổng lồ.

Sự hiện diện của Raiden Ei đã khiến cả Inazuma phải rung động và hoảng loạn.

Sara tự hỏi trong lòng, vô cùng kích động:

“Đó là… Shogun đại nhân?”

Nàng biết rõ sự hiện diện của Raiden Shogun có thể mang đến những hậu quả to lớn, nhưng nó cũng có thể đánh dấu một sự chấn nh·iếp mạnh mẽ đối với những thế lực đen tối đang muốn xâm chiếm Inazuma.

Tuy nhiên, tâm trạng của Sara vẫn còn tràn đầy lo lắng và sợ hãi, mãi cho đến khi không gian dần yên tĩnh, Sara mới thở dài một hơi nói:

“Thật đáng sợ, chỉ mong Shogun đại nhân đừng phá huỷ toàn bộ Đảo Yashiori."

Vươn tay nhéo gương mặt Takeo, Sara thổn thức nói tiếp:

“Chỉ có sư phụ mới là người duy nhất mới xứng đôi với Shogun đại nhân mà thôi, Sara sẽ luôn ở sau lưng hỗ trợ ngài, chỉ mong… trong trái tim của sư phụ có thể chừa lại một chỗ trống cho ta.”

. . .

Núi Yougou, Đền Narukami, một bóng người đang đứng chống cằm nhìn về cái lạch trời trước mặt, phát ra một tiếng hừ lạnh.

“Hừ, cứ tận hưởng khoảng thời gian này đi, đồ bệnh thần kinh. Giữ hắn cho thật kỹ đừng để ta tóm được, nếu không ngươi cũng nên nhuộm lại tóc của mình thành màu xanh lục đi.”

Nàng vuốt ve cái đuôi mềm mại của mình, rồi lấy một cây bút viết từng chữ lên quyển sổ tay, đôi mắt màu tím phát sáng lập loè trong bóng tối.

“Lôi Thần đại nhân, trên đầu có thêm một cặp sừng thật là thú vị phải không nào~”

. . .

Mặt trời dần hiện lên ở cuối đường chân trời, ánh bình minh chiếu rọi khắp nơi trên Inazuma, xua tan đi bóng tối len lỏi trên mặt đất.

Raiden Ei chậm rãi bước vào trong Tenshukaku, đôi mắt lạnh lùng quét qua cảnh tượng trước mặt: Takeo vẫn ngủ say trên mặt đất, Sara nằm gật gà kế bên, trong miệng lẩm bẩm một điều gì đó.

Dường như cảm nhận được sự hiện diện của người khác, Sara nhanh chóng ngồi dậy giật mình nhận ra người trước mặt, nàng quỳ một chân xuống và nói:

“Shogun đại nhân, ngài đã trở về.”

Raiden Ei nhẹ gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Sara nói:

“Ừm.”

“Ngươi làm rất tốt. Cảm tạ.”

Sara ngây ngẩn cả người, nàng không nghe nhầm chứ? Shogun đại nhân thế mà lại… cảm tạ mình?

Raiden Ei cười khẽ nói:

“Không chỉ hắn mà cả ngươi cũng đã nỗ lực hết mình vì Inazuma, ta rất trân trọng điều đó. Về sau nếu có yêu cầu gì cần hỗ trợ cứ đến gặp ta, ta sẽ không từ chối.”

Sara giật mình và nhanh chóng nói:

“Shogun đại nhân, không cần phải như vậy đâu, thần-”

Raiden Ei lắc đầu nhẹ nhàng, đặt bàn tay lên đầu Sara và vuốt nhẹ.

Với giọng nói dịu dàng, nàng phát ra những cảm xúc ấm áp mà đôi mắt của nàng cũng phản ánh được, khiến cho không khí xung quanh trở nên tươi sáng và thoải mái hơn.

“Ngươi cũng là con dân của Inazuma, ta là Tôn chủ Narukami Ogosho, đáp ứng nguyện vọng của con dân là nghĩa vụ của một vị thần. Các ngươi chính là người sẽ giúp ta tìm ra câu trả lời cho 'Vĩnh hằng' trên mảnh đất này.”

“Ta… xin lỗi vì đã trốn tránh bao năm qua, ta rất vui vì có các ngươi luôn ở bên cạnh ta.”

Sara run rẩy vì xúc động, đôi đồng tử màu vàng của nàng sáng rực lên, cúi đầu cung kính đáp lại:

“Thần rất vinh dự được phục vụ ngài. Tất cả đều vì vinh quang của Shogun đại nhân.”