Chương 4: Raiden Shogun ban thưởng.
Núi Yougou, nơi tọa lạc của ngôi đền Narukami nổi tiếng, thời tiết bây giờ đã bước vào những ngày đầu hè, từng tia nắng ấm áp chiếu sáng toàn bộ Inazuma.
Vốn dĩ mùa hè sẽ xuất hiện từng cơn mưa phùn bất chợt, tuy nhiên vì ảnh hưởng của trận quyết đấu vài tháng trước giữa Takeo và Raiden Shogun, toàn bộ mây đen đã tạm thời bị quét sạch khỏi bầu trời Inazuma, thậm chí đến tận bây giờ lôi nguyên tố vẫn còn nhiễu loạn không ổn định nhiều nơi trên bầu trời.
Thời tiết hiện tại đang vào trạng thái tốt nhất, vì vậy Đền Narukami mỗi ngày đều sẽ có hàng sa số người dân Inazuma tấp nập sớm đi chiều về thăm viếng, mang theo lòng thành kính tới đây để cầu phúc cho gia đình và bản thân.
Đền Narukami lúc này đây được trang trí rất hoa lệ, cánh hoa anh đào tản mát khắp nơi trong không trung, phối hợp với ánh nắng ấm áp càng làm nổi bật lên vẻ trang nghiêm cùng sống động của ngôi đền.
Đi sâu vào phía bên trong Đền Narukami cũng chính là vị trí của Anh Đào Thần, cây anh đào linh thiêng tượng trưng cho toàn bộ tín ngưỡng trong lòng mỗi con dân Inazuma.
Lúc này đây cách cổng ra vào không xa là một vị vu nữ đang phụ trách hỗ trợ cho khách đến tham quan, âm thanh của nàng thanh thuý tựa như tiếng chuông bạc không ngừng vang lên, có lúc lại cầu phúc cũng có lúc lại giải đáp thắc mắc cho một người nào đó.
Trong lúc vị vu nữ đang loay hoay bận rộn với công việc, một thân ảnh nhanh chóng tránh thoát khỏi tầm mắt của nàng, lẻn đi vào khoảng sân bên trong đền thờ.
Đạp từng bước nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, không hề phát ra một tiếng động nào, thân ảnh vòng qua sảnh đường, dần dần tiếp cận Anh Đào Thần.
Trước mắt hắn giờ đây là một gốc cây anh đào vô cùng nguy nga nhưng cũng không kém phần mỹ lệ. Cây anh đào sinh trưởng thành hình dạng của một con hồ ly, ánh sáng màu lam nhạt nhẹ nhàng tỏa sáng quanh thân cây, không khí xung quanh bởi vì phần ánh sáng này mà trở nên mơ hồ hư ảo, tăng thêm vài phần linh thiêng cho Anh Đào Thần.
Gió nhẹ thổi qua mơn trớn cành cây làm cho từng cánh hoa anh đào tung bay trong không khí, kết hợp cùng với lôi nguyên tố tản mát quanh thân cây tạo thành từng con hồ điệp màu tím bay lượn, duy mỹ đến cực điểm.
Vào lúc hắn định chắp tay cầu nguyện, “trùng hợp” lại bị một người nào đó “vô ý” đánh gãy ý định.
“Ara, xem ai đang đứng đây thế này? Hửm, không phải là “đại nhân” Takeo tiếng tăm lẫy lừng của chúng ta đây sao?”
Một giọng nữ lười biếng mang theo chút vũ mị vang lên sau lưng Takeo, không chỉ vậy đối phương còn cố ý tới gần cơ thể hắn, hơi thở ngọt ngào nhẹ nhàng cọ qua vành tai làm cho cơ thể hắn tự động run lên một cái, không khí bắt đầu tràn ngập hơi thở ái muội.
Dường như rất hài lòng phản ứng của người trước mặt, nàng lại càng đem khoảng cách giữa hai người kéo lại gần thêm một chút, giọng nói mị hoặc như mê dược rót vào không khí khiến cho người ta không khỏi đỏ mặt, trong đầu tự giác nghĩ đến một vài sự tình đáng xấu hổ.
“Không phải đã bảo ở trong phòng bệnh dưỡng thương thật tốt sao? Vì sao lại chạy ra ngoài này? Hửm, hay là, cưng rất tưởng nhớ “đại nhân Yae Miko tài trí mỹ mạo” không thể kìm lòng nên mới lén lút chạy đến đây nha~”
Nhìn thấy người trước mặt nói không nên lời, Yae Miko gương mặt trở nên vô cùng “ủ rũ” “mất mát” nói:
“Tại sao lại không nói gì, chẳng lẽ, cưng đối với ta rất chán ghét sao?”
Takeo nhìn gương mặt tuyệt mỹ trước mặt cùng với hành động trêu ghẹo của nàng, bất đắc dĩ thở dài nói:
“Yae đại nhân, cơ thể của ta hiện tại không có gì đáng ngại, cảm tạ ngài đã lo lắng. Vả lại thỉnh cầu ngài xin đừng gọi ta là đại nhân nữa, ta không gánh nổi cái từ này từ miệng của ngài đâu.”
Yae Miko ngay lập tức biểu lộ “u oán” “bất mãn” thở dài nói:
“Hừ, không thú vị gì cả, quả nhiên Takeo lúc nhỏ vẫn là đáng yêu nhất. Trắng trắng mềm mềm, lúc nào cũng lẽo đẽo sau lưng hô “Yae tỷ tỷ” rất ngọt ngào.”
Nghe Yae Miko “bất mãn” lôi ra lịch sử đen của mình, Takeo khoé mắt nhảy lên một cái, trên trán lại càng thêm mấy đạo hắc tuyến.
Quả thật vào lúc vừa mới xuyên qua, hắn là một đứa trẻ ba tuổi mồ côi không tiền không nhà, tục xưng là khuôn mẫu ba không của người xuyên việt. Vì vậy nên mỗi lần đói bụng sẽ mò lên Đền Narukami để xin ăn, còn nhiều lần mặt dày chạy theo Yae Miko giả ngây thơ năn nỉ nàng dẫn mình đi ăn đậu phụ rán, mặc dù vẫn chưa lần nào thành công.
Không chỉ vậy nàng còn nhiều lần nhẫn tâm lột sạch tiền tiết kiệm của một đứa trẻ ba tuổi để mua bữa tối, Takeo mỗi ngày đều bị nàng xoay như chong chóng đến phát khóc.
Cho đến tận khi năm tuổi Takeo mới được một Ronin nhận nuôi trong lúc thăm viếng ngôi đền, tuy nhiên nếu như có thời gian rảnh rỗi hắn vẫn sẽ trở về Đền Narumaki để thăm hỏi nàng. Theo một góc độ nào đó Yae Miko có thể coi là người giám hộ đầu tiên của hắn.
Mắt thấy Yae Miko càng muốn diễn kịch lôi thêm nhiều lịch sử đen của mình, Takeo cảm thấy đầu đau nhức, trong lòng hối hận mình vì sao lại đáp ứng nàng đi lên trên này, mặt ngoài thì lại hèn mọn cười ngây ngô gãi đầu nói:
“Yae tỷ tỷ, ta sai rồi, xin ngài đừng nói nữa. Vả lại ngài vốn là đại pháp sư của Đền Narukami, đáng lẽ giờ này phải giúp người dân cầu phúc giải nạn chứ, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến trêu đùa ta thế này?”
Yae Miko nháy nháy mắt, một tay che miệng mỉm cười, ngón tay chọt ngực hắn thản nhiên nói:
“Ara, trưởng thành rồi, lá gan cũng ngày càng lớn, vậy mà cũng dám chất vấn công việc của tỷ tỷ. Nói không chừng lát nữa trên đường trở về sẽ “vô ý” mà trượt chân lăn xuống chân núi, hoặc là sẽ bị thiên lôi đánh đó nha~”
Takeo trên đầu lại càng xuất hiện nhiều hắc tuyến, nhìn rõ hồ ly xấu bụng trước mặt chỉ luôn một mực kiếm chuyện trêu ghẹo mình, dứt khoát im miệng không phản kháng. Ngươi càng phản ứng chỉ làm nàng càng hả hê, như vậy ta trở thành tượng đá để xem ngươi làm được gì.
Nhìn thấy Takeo hai mắt nhắm lại hoá thành tượng đá trước mặt, Yae Miko hai tay ôm ngực, nhìn về phía Anh Đào Thần vẻ mặt lười biếng nói:
“A, thật nhàm chán. Thôi được rồi, tạm thời bỏ qua cho cưng lần này. Lại đây, hôm nay tỷ tỷ dẫn ngươi đi một nơi, đảm bảo sẽ hợp ý cưng.”
Takeo lập tức mở mắt kinh ngạc nhìn Yae Miko, chỉ thấy nàng híp mắt nhìn mình, ngón tay trêu đùa sợi tóc dài màu hồng, mỉm cười nói:
“Đứng đó thất thần làm gì, đi thôi.”
Takeo lập tức gật gật đầu, vội vàng chạy theo sau nàng.
. . .
Trên đường phố người dân qua lại tấp nập, hiện tại mới chỉ qua nửa buổi sáng nên Thành Inazuma nhộn nhịp vô cùng, trên đường ngựa xe như nước, các hàng quán bày la liệt xung quanh, người bán hàng hét to mời chào những người đi ngang qua.
Tuy nhiên ngay khi Takeo và Yae Miko vừa xuất hiện, âm thanh sôi động từ các cửa hàng liền im bặt, dân cư hai bên đường ai ai cũng đều cúi người cung kính chào hỏi.
“Buổi sáng tốt lành, Yae Miko đại nhân cùng Tsutsui Takeo đại nhân.”
Kể từ sau lần ngự tiền quyết đấu đó tất cả người dân Thành Inazuma đều dứt khoát thay đổi thái độ đối với Takeo. Kính sợ, hâm mộ, ngưỡng vọng, sùng bái, không một người nào dám tỏ thái độ không cung kính đối với người thanh niên trước mặt này.
Trẻ tuổi đầy triển vọng, võ nghệ siêu phàm, thiên tư tuyệt đỉnh, ngoại trừ vị Thần linh trong Tenshukaku cùng với đại pháp sư Yae Miko, danh vọng của Takeo hiện tại có thể nói là đứng đầu trong toàn bộ Thành Inazuma.
Vẫy tay đáp lại người dân hai bên đường, Takeo nội tâm có chút luống cuống, sống hai đời lần đầu tiên hắn mới được chào đón nhiệt liệt như thế này.
Yae Miko trong mắt chứa ý cười, che miệng cười tủm tỉm, trong nội tâm cũng có chút vui vẻ, dù gì cũng là nàng nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, rất có cảm giác thành tựu giống như khi nhìn thấy con cái của mình trưởng thành.
“Ara, Takeo nhà ta rất được mọi người hoan nghênh đấy chứ. Cảm giác được mọi người chú mục thế nào?”
Takeo đưa tay lên sờ cằm giả bộ suy nghĩ một chút rồi mới đáp lại:
“Không tệ.”
“Hừ, còn giả bộ cân nhắc, kỹ năng diễn quá thấp kém, nếu như cưng mà là hồ ly thì giờ này cái đuôi đoán chừng liền dựng thẳng lên trời rồi.”
“… Ha ha.”
Hai người tiếp tục hàn huyên trên đường đi, bất tri bất giác đã đi đến trước Mạc phủ.
Nhìn cánh cổng ra vào Mạc phủ trước mặt, Takeo quay sang Yae Miko hỏi:
“Yae tỷ tỷ, đây là chỗ mà ngài muốn dẫn ta tới sao?”
Yae Miko gật đầu, tuỳ ý bước vào bên trong, Takeo nhanh chóng đuổi theo nàng. Binh lính canh gác hai bên Mạc phủ nhìn thấy hai người đi vào cũng không dám tiến lên ngăn cản, một vị là thân quyến của Thần linh, vị còn lại thì võ nghệ phi phàm, chạm đến là bỏng tay, có ngu xuẩn mới dám đi lên ngăn cản.
Cạch.
Lướt qua đại sảnh đường Mạc phủ cùng với các quan viên đang cặm cụi làm việc, đẩy ra cánh cửa trung tâm Tenshukaku, Yae Miko và Takeo bước vào bên trong.
Chỉ thấy ở chính giữa sảnh đường một thân ảnh đang ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung. Nàng vẫn đẹp như ngày nào, đẹp đến mức làm người tuyệt vọng nhưng lại không hề có một tia cảm tình, chỉ là một con rối tuân theo lý trí cùng quy tắc.
Raiden Shogun chậm rãi mở ra đôi mắt, lướt qua Yae Miko rồi nhìn thẳng người thanh niên đứng bên cạnh nàng, không một biểu cảm nói:
“Là ngươi?”
Nghe được giọng nói không một chút tình cảm của Raiden Shogun, Takeo cũng cười đáp lại:
“Chính là ta Shogun đại nhân, không nghĩ tới ngài vẫn còn nhớ tới ta.”
Raiden Shogun hờ hững nói:
“Một đối thủ mạnh mẽ muốn quên cũng rất khó.”
Nghe được màn đối thoại thiếu dinh dưỡng giữa hai người Yae Miko khẽ rên một cái, ngay lập tức lên tiếng cắt đứt:
“Khụ khụ. Shogun, ngự tiền quyết đấu cũng đã phân thắng bại, kế tiếp nên thảo luận về vấn đề ban thưởng cho đứa nhỏ này.”
Raiden Shogun nhìn chăm chú người thanh niên trước mặt, giọng nói có chút khó hiểu:
“Ban thưởng? Chẳng phải ta đã ban thưởng cho hắn rồi sao?”
Yae Miko nghe vậy gương mặt chợt rút một cái. Ban thưởng? Vô tưởng nhất đao? Một đao toàn lực bổ ra Hẻm Núi Musoujin? Ngươi căn bản là muốn chặt người ta ra làm hai, ở đâu ra ban thưởng?
Nhìn thấy vẻ mặt quan ái thiểu năng trí tuệ của Yae Miko, Raiden Shogun khẽ nhíu mày im lặng. Qua một khoảng thời gian ngắn nàng mới tiếp tục lên tiếng:
“Như vậy, phàm nhân, Tsutsui Takeo, ngươi mong muốn có được thứ gì? Danh đao? Tiền tài? Ừm, lấy võ nghệ của ngươi có lẽ là muốn khai mở một môn phái mới ở Inazuma?”
Takeo mỉm cười lắc đầu, ánh mắt chân thành nhìn Raiden Shogun nói:
“Shogun đại nhân, thay vì khai mở một môn phái mới ta lại càng có hứng thú với việc ở bên cạnh ngài hơn. Nếu có thể xin cho phép ta được trở thành khách khanh của Tenshukaku.”