Chương 35: Viết thư cho Beidou đại tỷ.
Dạo bước trên đường phố Inazuma, Takeo bỗng nhiên nhớ tới Ayaka cầm trong tay một phong thư lúc vừa nãy, trong đầu liền hiện lên thân ảnh của một người.
Xường xám đỏ thẫm, con mắt hồng ngọc rạng rỡ như ánh bình minh, khí thế hào hùng, nụ cười hào sảng, bước chân của nàng luôn đạp sóng tiến về phía trước.
‘Inazuma hiện tại đã bắt đầu mở cửa, lôi điện bao quanh mảnh đất này cũng sắp biến mất, có lẽ đã đến lúc viết một phong thư gửi cho nàng rồi.’
“Ayato, ta muốn viết một phong thư gửi cho một người bạn ở bên ngoài Inazuma, liệu có thể giới thiệu cho ta chỗ nào để mua phong thư hay không?”
Ayato nhấc mí mắt lên nhìn Takeo, sau đó mỉm cười gật đầu dẫn đường cho hắn.
Cả hai trực tiếp đi xuyên qua phố Hanamizaka, rẽ trái rồi rẽ phải qua rất nhiều con đường quanh co, cuối cùng đi đến một cái trạm dịch bí mật ở ngoại ô Thành Inazuma.
Trạm dịch này bên ngoài có một đầu máy phát hơi nước, kiểu dáng tương tự như những cục bưu điện thời xưa ở trong thế giới cũ của Takeo.
Tại trên đại lục Teyvat này viết thư là phương thức truyền đạt thông tin xuyên lục địa tốt nhất.
Mặc dù Inazuma đã tách biệt với thế giới bên ngoài một khoảng thời gian rất lâu nhưng bằng vào một vài biện pháp đặc biệt Ayato vẫn có thể truyền tin ra bên ngoài, câu thông với nhiều thế lực để duy trì thương nghiệp cho Inazuma.
Ayato nhẹ nhàng đi đến gõ mấy lần lên cánh cửa đang đóng kín của trạm dịch, tiếng trầm đục nặng nề của kim loại quanh quẩn bên tai cả hai.
Từ phía sau cánh cửa một vài tiếng sột soạt khẽ vang lên, cánh cửa bật mở, một thiếu niên vẻ mặt gật gà gật gù đi ra, trên mặt tràn đầy vẻ bất mãn lên tiếng:
“Có chuyện gì, không biết hôm nay là ngày nghỉ sao-"
Ngay khi hắn vừa mới dụi dụi đôi mắt, nhìn rõ được hai người tới là ai, tròng mắt đột nhiên co rụt lại, cái lưng dựng lên thẳng tắp, ánh mắt tràn đầy tinh thần cao giọng nói:
“Ayato đại nhân, Takeo đại nhân, hoan nghênh hoan nghênh!”
Hai cái gương mặt này hiện tại trong Thành Inazuma chỉ cần không phải mù loà đều sẽ nhận ra ngay lập tức. Vả lại Ayato còn là “khách quen” của nơi này, vì vậy nên hắn không dám làm chậm trễ thời gian của hai tôn đại thần trước mặt.
Ayato mỉm cười thân thiện nhìn thiếu niên trước mặt thản nhiên nói:
“Không cần khẩn trương như vậy, khách hàng lần này không phải là ta mà là vị này, làm phiền ngươi lấy cho hắn một tờ giấy viết thư cùng một phong thư.”
Thiếu niên nhanh chóng gật đầu rồi chạy vào trong trạm dịch, chưa tới một cái chớp mắt đã quay trở lại, trên tay cầm theo một cái hộp gỗ nhỏ đưa cho Takeo.
“Takeo đại nhân, đây là giấy viết thư và phong thư của ngài. Sau khi viết thư xong chỉ cần ghi địa chỉ người nhận rồi bỏ lại vào trong cái hộp gỗ để trước cửa nhà, rất nhanh sẽ có người tự động gửi đi cho ngài.”
Takeo nghe vậy nhướng mày nhìn qua Ayato, vỗ nhẹ vài cái vào bả vai của hắn nói:
“Ayato nha, không nghĩ tới nhà Kamisato nội tình chục năm qua thế mà lại thâm hậu như vậy, quả thật làm cho ta phải lau mắt mà nhìn.”
Ayato cũng mỉm cười nhìn Takeo, lấy ra một ly trà sữa từ trong tay áo uống một ngụm rồi mới đáp lại:
“Ha ha, ta chỉ là một nhân viên công vụ bình thường dưới trướng Shogun đại nhân mà thôi, làm sao có thể so sánh với người thân cận nhất của ngài ấy được.”
Thiếu niên bị ép ở chính giữa hai người sống lưng chợt run lên một cái nhưng trên mặt vẫn phải biểu lộ ra nụ cười vui vẻ, trong nội tâm chỉ thầm mong hai người trước mặt nhanh chóng rời đi.
‘Hai người các ngươi đều là nam nhân nha, đừng có nhìn nhau cười cười như vậy, cười đến mức chân của ta đều phải mềm nhũn ra.’
. . .
Cầm trên tay phong thư nhận được từ trạm dịch, Takeo tạm biệt với Ayato sau đó sau trở lại phố Hanamizaka, đi đến một gian hàng bán đồ lưu niệm mà hắn rất quen thuộc.
Bước chân đến trước cửa tiệm, mặc dù vẻ ngoài của nó không quá hào nhoáng, chỉ làm cho người ta cảm thấy được đây là một cửa tiệm hơi cũ kỹ, tuy nhiên hàng hóa được bày bán bên trong đều làm cho bất kỳ người nào cũng phải loá mắt.
Bên trong cửa tiệm hiện tại đang có một thiếu nữ ngồi tại quầy tính tiền, trên tay cầm một quyển Light novel đọc rất chăm chú.
Đang mải mê đắm chìm vào trong những trang sách, bỗng nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang lên làm nàng giật mình ngẩng đầu dậy, phi thân lên lộn một vòng từ trên quầy tính tiền đến trước mặt vị khách mới bước vào.
“Takeo đại nhân, ngài lại tới rồi, hoan nghênh.”
Takeo gật đầu nhìn thiếu nữ, ánh mắt nhìn quanh cửa tiệm một chút mới hỏi:
“A, xin chào Hanabi. Hôm nay đến lượt ngươi trông coi cửa tiệm sao?”
Thiếu nữ tên là Hanabi ánh mắt lấp lánh nhìn Takeo, trong con ngươi của nàng hiện lên hình ảnh hai đồng tiền Mora tinh xảo đang tỏa sáng, khẽ liếm môi một cái rồi nói:
“Đúng vậy Takeo đại nhân. Xin hỏi hôm nay ngài muốn mua thứ gì sao, cửa tiệm nhà Nakamura sẵn sàng phục vụ.”
“Ừm, ta muốn xem thử một ít trân châu san hô từ đảo Watatsumi…”
Suy nghĩ một chút nên tặng thứ gì cho Beidou, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể nghĩ đến san hô trân châu của đảo Watatsumi.
‘Ít nhất nàng cũng có thể bán lấy nó kiếm tiền nộp phạt hoặc mua rượu.’
Hanabi rất nhanh liền đem đến một cái hộp gỗ được chạm khắc rất tinh xảo để trước mặt Takeo, vừa mới mở nắp hộp thì một nguồn sáng bàng bạc lấp lánh đã tràn ngập khắp cửa tiệm.
Trong hộp hiện tại có tới hai mươi viên san hô trân châu được sắp xếp rất ngăn nắp cẩn thận.
Takeo tỉ mỉ cầm lên một viên trân châu để quan sát, cảm nhận được cảm giác mát lạnh cùng bề mặt sáng bóng trơn nhẵn, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy ánh sáng mờ ảo tựa như ánh trăng chiếu rọi trên bầu trời tỏa ra xung quanh trân châu, lúc này đây hắn mới gật đầu hài lòng đóng nắp hộp lại rồi nói:
“Làm ơn đóng gói cho ta tất cả số trân châu này.”
“He he, không biết nữ nhân nào lại được Takeo đại nhân ưu ái đến như vậy nha. Đây là toàn bộ số san hô trân châu mà cha của ta thiên tân vạn khổ tìm kiếm hơn cả năm trời mới tích góp được, chất lượng đều là cực phẩm.”
Cầm lên một cái bàn tính, Hanabi ngón tay nhanh như chớp tính toán rồi viết ra hoá đơn đưa cho Takeo.
“Tổng cộng là 2.000.000 Mora, vì Takeo đại nhân là khách hàng bạch kim của cửa tiệm nên giảm giá 5% còn lại 1.900.000 Mora. Xin ngài chờ một chút, ta sẽ rất nhanh đóng gói số trân châu này lại.”
Hanabi tốc độ sấm rền gió cuốn dùng một tờ giấy gói tinh xảo để đóng gói hộp trâu châu lại, sau đó nhận lấy tờ chi phiếu từ tay Takeo, vẻ mặt rạng rỡ vẫy tay chào tạm biệt.
Rời khỏi cửa tiệm, Takeo vừa đi được vài bước chân liền dừng lại trước một cửa tiệm bán hoa đối diện.
Nhìn thấy từng đoá Hoa Lan Máu lộng lẫy cùng những gốc Hải Linh Chi tràn đầy sức sống được trưng bày trước cửa tiệm, hắn cầm lên vài nhánh hoa rồi mỉm cười nói:
“Ông chủ, làm ơn giúp ta đóng gói tất cả chỗ Hoa Lan Máu và Hải Linh Chi này lại.”
Chủ cửa tiệm vừa nghe thấy giọng nói của Takeo liền đứng bật dậy đi đến, nhanh chóng đem từng nhánh hoa gói lại vào trong một giỏ hoa tạo hình vô cùng bắt mắt.
Ngay khi Takeo vừa định lấy Mora từ trong túi ra đưa cho chủ cửa tiệm nhưng chỉ thấy đối phương nhã nhặn từ chối, khẽ lắc đầu nói:
“Takeo đại nhân không cần khách khí, đây là một chút tâm ý của ta. Nhờ có ngài mà lệnh bế quan tỏa cảng của Inazuma sắp sửa được xóa bỏ, ta vẫn còn chưa có cảm tạ ngài đâu.”
“Con trai của ta lưu lạc nhiều năm bên ngoài nay đã sắp được trở về quê hương rồi, thật lòng cảm tạ ngài rất nhiều.”
Nhìn thấy sự chân thành cùng cảm kích trong mắt đối phương, Takeo cũng có chút xúc động theo, nhẹ giọng cảm tạ rồi chậm rãi rời đi.
. . .
Đi đến quảng trường trung tâm Thành Inazuma, tuy nhiên hôm nay Takeo cũng không đi đến gian hàng thường ngày của hắn nữa mà rẽ vào một ngôi nhà ở gần đó.
Mặc dù không được hoành tráng và rộng rãi như những căn biệt viện ở xung quanh, nhưng ngôi nhà này vẫn được trang hoàng rất tươm tất, bên trong khoảng sân nhỏ là một cây hoa anh đào được chăm sóc rất tỉ mỉ đang rung động theo từng cơn gió thoảng qua.
Đạp lên cánh hoa anh đào rơi vãi trên mặt đất, đang định mở cửa bước vào trong nhà Takeo bỗng liếc mắt nhìn thấy một thân ảnh cũng đang từ xa đi đến.
Thiếu nữ dáng người cao gầy, da thịt trắng nõn, gương mặt xinh đẹp tinh xảo, mái tóc ngắn bồng bềnh màu chàm cắt chéo cùng một đôi đồng tử màu vàng kiên định, từng bước chân của nàng bước đi trên mặt đất đều rất vững chắc có quy luật.
Hôm nay nàng cũng không mặc trên người bộ chế phục đại tướng Mạc phủ như mọi khi mà là một bộ đồ rộng rãi thoải mái dùng để mặc ở nhà, mặt nạ Tengu cũng được treo ở một bên eo.
Ngay khi thiếu nữ chuẩn bị bước vào căn biệt viện hoành tráng ở bên cạnh, nàng đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng vẫy tay với mình, đôi mắt liền sáng lên chạy tới:
“Sư phụ.”
Takeo nhìn thấy thiếu nữ chạy tới cũng đi về phía trước, nâng cánh tay lên phủi từng cánh hoa anh đào rơi trên mái tóc của nàng, mỉm cười nói:
“Tiểu Tengu, hôm nay không nhìn thấy ngươi tại Mạc Phủ, thì ra là trốn ở nhà để quét dọn nha.”
Căn biệt viện sang trọng kế bên nhà Takeo này là tài sản riêng của Sara được nàng trích tiền túi mua lấy, không hề có liên quan gì đến tài sản nhà Kujou.
Vì đây là nhà riêng của Sara, thế nên mỗi tháng nàng đều sẽ xin nghỉ một ngày để quét dọn toàn bộ căn biệt viện, vừa vặn hôm nay chính là ngày đó.
“Thế nào Tiểu Tengu, có cần ta trợ giúp gì hay không? Dù sao một mình ngươi dọn dẹp căn biệt viện này cũng có chút quá sức đi.”
Tuy nhiên Sara chỉ mỉm cười lắc đầu từ chối Takeo, sau đó ánh mắt liền chú ý tới giỏ hoa trong tay hắn, gương mặt có chút hiếu kỳ lên tiếng:
“Sư phụ, đây là?”
Takeo nhìn theo ánh mắt của Sara, nâng lên giỏ hoa đựng đầy Hoa Lan Máu đưa cho nàng, sau đó giang tay ôm Sara vào trong lòng ngực rồi vuốt nhẹ mái tóc của nàng khẽ nói:
“Cái này là dành cho ngươi, cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh cũng như trợ giúp ta trong khoảng thời gian qua. Sara, cảm ơn ngươi rất nhiều.”
“Vả lại sự việc lần trước ta còn chưa có nghiêm túc xin lỗi ngươi đâu, Tiểu Tengu. Hy vọng ngươi sẽ tha thứ cho ta, Sara chính là thiếu nữ tốt nhất trong mắt ta.”
Ôm trong lòng giỏ hoa mà Takeo tặng cho mình, Sara bỗng dưng mất hết mọi khả năng ngôn ngữ, biểu cảm gương mặt liên tục thay đổi từ kinh ngạc, ngốc trệ, vui mừng cho đến xấu hổ, hai bên vành tai của nàng đều đỏ ửng lên.
Không biết trôi qua bao lâu, Sara chỉ cảm thấy cánh tay của mình nặng trĩu, đợi cho đến lúc bước vô nhà, nàng vẫn còn chưa có hoàn hồn lại.
Đây là lần đầu tiên có người tặng hoa cho Sara, bởi vì đa phần không một nam nhân nào dám bạo gan tiếp cận nàng cả mà chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng.
Nói là vậy nhưng trên thực tế cho dù có người dám tặng hoa cho nàng đi chăng nữa Sara chắc chắn cũng sẽ không hề nhấc mí mắt lên nhìn dù chỉ là một cái.
Điểm khác biệt duy nhất là hoa này đến từ tay người mà nàng ngưỡng mộ nhất.
Nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa lan đỏ rực như máu, Sara cảm giác như nàng vừa được ôm cả thế giới vào trong lòng ngực.
‘Hương vị thật là dễ chịu, làm cho người say mê… Sư phụ, ngài luôn có cách làm cho Sara phải luân hãm, nếu cứ thế này ta cũng không muốn nhường ngài cho Shogun đại nhân nữa mất.’
. . .
Bước vào trong nhà, Takeo đem phong thư đặt trên một cái bàn đọc sách, suy tư một hồi sau đó mới nâng bút lên viết xuống những dòng chữ đầu tiên.
“Thân gửi Beidou đại tỷ.
Lời đầu thư ta chỉ muốn hỏi rằng dạo này ngài có khỏe hay không? Nếu như lần sau gặp lại nhìn thấy trên người Beidou đại tỷ xuất hiện thêm nhiều vết sẹo mới ta sẽ rất đau lòng.
Ta biết đối với ngài phiêu lưu trên biển là rất quan trọng, tuy nhiên xin hãy để ý đến sức khoẻ của mình nhiều hơn.
Dạo gần đây công vụ bề bộn, hôm nay mới tìm được một chút thời gian rảnh rỗi để viết phong thư này cho Beidou đại tỷ, hy vọng ngài sẽ không trách phạt ta.
Lần trước ta có mời Beidou đại tỷ khi nào có dịp hãy ghé qua Inazuma một lần nữa, hiện tại đất nước của ta sắp sửa huỷ bỏ lệnh bế quan toả cảng, chuẩn bị mở cửa trở lại, hy vọng có thể một lần nữa được nhìn thấy Nam Thập Tự xuất hiện tại bến cảng đảo Ritou.
Chỉ còn một tháng nữa là sẽ đến Lễ hội mùa hè của Inazuma, ta hy vọng có thể một lần được dẫn Beidou đại tỷ lữ hành khắp Inazuma, đi lên Đền Narukami nhìn xem Anh Đào Thần, sau đó ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ dưới bầu trời đêm trên đảo Narukami.
A, còn đây là một vài đặc sản của đảo Watatsumi ở kế bên đảo Narumaki chúng ta, san hô trân châu. Ta không biết nên tặng cho Beidou đại tỷ thứ gì nên đành mạo muội tặng cho ngài vật này.
Ta nghĩ đối với một giai nhân như Beidou đại tỷ, vẻ đẹp của nó ít nhiều cũng sẽ tô điểm thêm cho ngài.
Chúc Beidou đại tỷ luôn gặp những điều may mắn trong chuyển hành trình của mình.
Đề tên: Takeo.”
Viết xong lá thư này, Takeo đem nó cùng với hộp san hô trân châu đã được đóng gói kỹ lưỡng cất vào chung một chỗ, sau đó cầm lên một tờ giấy ghi địa chỉ hồi âm mà Beidou đã đưa cho hắn lúc trước.
“Quần Ngọc Các? Tại sao lại gửi đến chỗ này?”
Takeo có chút nhíu mày suy tư, nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến quan hệ giữa nàng và Thiên Quyền Tinh của Liyue bên kia nên cũng không có gì kỳ lạ.
Vả lại Beidou thường xuyên phiêu lưu trên biển, không có địa chỉ cố định cụ thể, vì vậy Quần Ngọc Các là một lựa chọn không tồi.
“Nhưng mà thật sự có thể gửi thư lên tận Quần Ngọc Các sao? Hy vọng Thiên Quyền Tinh sẽ không vứt lá thư này của ta đi.”
Cầm lên hộp gỗ đựng phong thư và quà đính kèm, Takeo đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, cất kỹ nó vào một góc trước cửa nhà rồi xoay người rời đi.
Từng bước chân của Takeo chậm rãi hướng tới Đền Narumaki với một giỏ hoa đựng đầy Hải Linh Chi trên tay, ánh chiều tà đổ dài theo bóng lưng của hắn.