Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 33: Bạch hạc tuệ nhãn, xoá bỏ lệnh bế quan tỏa cảng.




Chương 33: Bạch hạc tuệ nhãn, xoá bỏ lệnh bế quan tỏa cảng.

Bước chân của Takeo rải rác vô định trên khắp các đường phố Thành Inazuma, tòa thành thị này giờ đây đang được bao phủ trong ánh bình minh ấm áp.

Vì thời tiết đã sắp bước vào mùa hè nên thỉnh thoảng sẽ văng vẳng tiếng côn trùng kêu vang cùng với mèo hoang rên rỉ không biết từ nơi nào cất lên.

Takeo nhìn một chút quang cảnh phố phường đang bắt đầu chuẩn bị cho sinh hoạt của một ngày mới, sau đó lại len lén liếc mắt một cái về Tenshukaku ở phương xa.

Nhớ lại vẻ mặt lạnh nhạt nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy vẻ túng quẫn vì không biết cách biểu đạt cảm xúc của một người nào đó, khoé miệng của hắn dần dần nhếch lên.

‘Nàng cũng quá đáng yêu rồi.’

Takeo cũng không nghĩ tới một người cả đời vô cảm thế mà thời điểm vụng về học tập cách truyền đạt cảm xúc lại có thể đáng yêu đến như vậy, ngay lập tức xuyên thủng toàn bộ phòng ngự của hắn.

Bước chân càng ngày càng lâng lâng, Takeo hiếm thấy ngước cả mặt lên trời mà đi. Ngay vào lúc hắn vừa định chỉ thẳng tay lên mà hô “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn” một cơn gió không biết từ nơi nào đã nhẹ thoảng qua gò má.

Đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nhanh chóng tiếp cận sau lưng hắn, một đạo giọng nữ ôn nhu vang lên đánh gãy những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Takeo.

“Takeo đại nhân, buổi sáng tốt lành.”

Takeo nghe được giọng nói này liền thu lại vẻ mặt ngờ nghệch của mình, sau đó xoay người lại mỉm cười nhìn thiếu nữ đang đứng ở sau lưng rồi lên tiếng chào hỏi:

“Buổi sáng tốt lành, Ayaka. Soru của ngươi thế mà đã đạt được đến trình độ này rồi sao, đến ngay cả ta cũng không thể nghe được tiếng gió đang tiếp cận.”

Ayaka lễ phép thi lễ với Takeo sau đó mới mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn, rất tự nhiên cầm lấy tay Takeo nói:

“Tất cả là nhờ Takeo đại nhân dạy dỗ, Ayaka so với ngài vẫn còn phải cố gắng nhiều. Lại nói, Takeo đại nhân tại sao lại xuất hiện ở đây vào sáng sớm như vậy, chẳng lẽ ngài đang thị sát tình hình người dân sao?”

Takeo cũng tự nhiên cầm lấy tay của Ayaka rồi dắt nàng đi song song với mình trên đường, nhẹ giọng đáp:

“Có thể coi là vậy, bởi vì sắp tới… Inazuma sẽ phát sinh thay đổi cực kỳ lớn. Ta muốn coi thử xem có thể làm được những gì để trợ giúp cho mảnh đất này.”

Ayaka gật đầu một cái, trong ánh mắt lóe lên một tia lo lắng hỏi:

“Là về sự tình bế quan toả cảng sao? Lần trước Takeo đại nhân và Shogun đại nhân tan rã cho đến tận bây giờ vẫn còn chưa có tiến triển gì mới, kế tiếp ngài dự định sẽ làm những gì? Chỉ cần Takeo đại nhân cần sự trợ giúp, Ayaka sẽ luôn ở bên cạnh ngài.”

Takeo quay sang nhìn Ayaka, sự tình giữa hắn và Raiden Shogun hiện tại là bí mật tuyệt đối chưa có người nào biết, cho nên vào lúc này Ayaka còn đang cho rằng hai người bọn hắn vẫn chưa có giải quyết xong khúc mắc.

Thế là trong đầu Takeo bỗng nảy lên ác ý thú vị muốn trêu đùa Ayaka một chút, gương mặt hắn liền trở nên nghiêm túc nói:

“Theo như tình hình hiện tại, sắp tới rất có khả năng Shogun đại nhân sẽ ban hành “Lệnh truy lùng Vision” đến lúc đó có lẽ ta sẽ phải tiếp tục kiên trì lập trường của mình, đến làm người phản đối nàng một lần nữa.”

Bàn tay của Ayaka bỗng nhiên siết lại rất chặt, tựa như muốn bóp nát toàn bộ khớp xương của Takeo, một giọng nói âm u đến rợn người cất lên.

Âm thanh nhỏ đến mức chỉ một mình nàng nghe thấy, cũng không biết là tiếng lẩm bẩm trong miệng hay là lời thì thầm từ sâu trong nội tâm của thiếu nữ.

‘Không! Ta! Không! Cho! Phép!’

Cảm nhận được bàn tay đang truyền đến từng cơn đau nhức kịch liệt, Takeo vuốt nhẹ mái tóc Ayaka nghi hoặc hỏi:

“Ayaka, ngươi làm sao vậy?”



Ayaka ngay lập tức bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu của mình, sau đó mỉm cười thật tươi nhìn Takeo nói:

“Không có gì Takeo đại nhân, ta chỉ đang suy nghĩ về những gì mà ngài vừa mới nói thôi. Ta thật lòng không muốn ngài phải một mình đương đầu với tất cả mọi chuyện như vậy. Lần này Ayaka sẽ luôn bên cạnh ngài, mãi mãi.”

Takeo gương mặt biểu lộ có chút khó xử, sau đó giả bộ bất đắc dĩ thở dài nói:

“Chỉ cần Shogun đại nhân hạ lệnh, tất cả người dân trên Inazuma này đều sẽ nghe theo lời nàng, ta có phản đối đi chăng nữa cũng sẽ như lần trước mà thôi, chỉ là hạt muối bỏ bể không hề có giá trị.”

“Lại nói nếu nàng muốn cho hết thảy Vision trên Inazuma này biến mất, nhà Kamisato các ngươi sẽ là người bị liên lụy đầu tiên. Chỉ sợ đến ngay cả ta cũng không thể bảo trụ nhà Kamisato trước mặt nàng như ngày xưa nữa.”

Ayaka nhíu mày, lấy tuệ nhãn của nàng cùng lực lượng tình báo của nhà Kamisato, cụm từ “Lệnh truy lùng Vision” này cũng không phải thứ gì bí mật.

Nàng đã nhiều lần nghe lén được hai người bọn hắn nghị sự về kế hoạch của quân Fatui cùng hai gia chủ tiền nhiệm nhà Kujou và Hiiragi, vì vậy cũng không quá bất ngờ với dự đoán từ trong miệng Takeo.

Sau một hồi suy nghĩ, chỉ thấy Ayaka từ bên hông của mình lấy ra một viên Vision óng ánh tràn ngập băng tinh bỏ vào chính giữa lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve nó rồi cầm lên đặt vào trong tay của Takeo, ánh mắt tràn ngập ôn nhu nói:

“Nếu như mất đi viên Vision này để đổi lấy sự an nguy của Takeo đại nhân, Ayaka ngàn lần nguyện ý. Lần này xin Takeo đại nhân đừng đứng lên phản đối Shogun đại nhân nữa, xin ngài hãy một lần chấp hành mệnh lệnh của Shogun đại nhân, trở thành người thi hành “Lệnh truy lùng Vision” đi.”

“Qua một khoảng thời gian nữa, ta sẽ cố gắng tìm kiếm một người nào khác để thay thế vị trí của Takeo đại nhân đến cứu giúp Inazuma, xin ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi đến lúc đó, đừng bỏ ta lại phía sau nữa, một lần… là quá đủ rồi.”

Takeo ngẩn người nhìn ánh mắt nghiêm túc Ayaka, biết mình đã đùa giỡn quá trớn liền ngập ngừng lên tiếng:

“Không phải… viên Vision này rất quan trọng với ngươi sao? Đây là món đồ vật chứng kiến từng bước trưởng thành của ngươi, tại sao lại từ bỏ dễ dàng như vậy?”

Ayaka lắc đầu cầm lấy bàn tay của hắn đặt lên gò má của mình, nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay của đối phương rồi khẽ nói:

“Bởi vì… Ayaka có một thứ còn quan trọng hơn nó rất nhiều, một thứ mà ta suốt đời này sẽ không bao giờ từ bỏ.”

Takeo im lặng không nói gì, cầm lấy viên Vision trong tay thật cẩn thận đeo lại bên hông cho Ayaka, sau đó vuốt nhẹ chóp mũi của nàng rồi nói:

“Đứa nhỏ ngốc, đừng có suốt ngày tin lời của ta nói, ta vừa rồi chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi. Thật xin lỗi, không nghĩ tới ngươi lại phản ứng nghiêm túc đến như vậy.”

“Thật ra vừa rồi ta đã bí mật gặp riêng với Shogun đại nhân để thuyết phục nàng, may mắn cuối cùng Shogun đại nhân cũng đồng ý sẽ xem xét huỷ bỏ lệnh bế quan toả cảng, lồng chim bao quanh Inazuma bấy lâu nay sắp được dỡ bỏ rồi.”

Ayaka gương mặt tràn ngập bất ngờ nhìn Takeo, hàng trăm cảm xúc ngổn ngang loé bên trong đôi mắt to tròn của nàng.

Nhìn thật sâu vào đôi mắt Takeo, xác định kỹ càng người trước mặt không có nói dối, nội tâm của nàng mới dần bình tĩnh trở lại, tuy nhiên tiếng tim đập trong lồng ngực lại ngày một lớn hơn.

Qua một khoảng thời gian ngắn sau đó, Ayaka mới nhoẻn miệng cười thật tươi, hai tay giang ra ôm hắn thật chặt, mặc kệ ánh mắt của người qua đường xung quanh, giọng nói nghẹn ngào vang lên bên tai Takeo.

“Thật tốt quá, Takeo đại nhân, ta… ta thật sự không biết phải cảm ơn ngài như thế nào nữa. Ngài chính là vị cứu tinh của Inazuma cũng chính là của nhà Kamisato chúng ta, Ayaka thật lấy làm kiêu hãnh.”

Vuốt nhẹ mái tóc của Ayaka, Takeo vỗ vài cái vào tấm lưng mảnh mai của nàng rồi nói:

“Ta chỉ cố gắng hết sức mình mà thôi, vì ngươi, vì tất cả những người mà ta yêu quý. Được rồi, người qua đường đang nhìn chằm chằm kìa, “Bạch hạc công chúa” ngài cũng nên buông ta ra thôi, ta vẫn chưa muốn bị toàn bộ thanh niên trong Thành Inazuma phỉ nhổ đâu.”

Ayaka nghe vậy lập tức giật mình buông Takeo ra, điều chỉnh lại sắc mặt của mình rồi cúi người với hắn nói:



“Thật xin lỗi Takeo đại nhân, Ayaka vì quá vui mừng nên không thể kiềm chế được hành động của mình, kính mong ngài tha thứ cho ta.”

“Takeo đại nhân, hiện tại ta cần phải đem tin vui này về cho huynh trưởng, nếu như ngài có việc cần tìm Ayaka, xin hãy đến Phòng trà Komore, ta rất nhanh sẽ có mặt để tiếp đón ngài.”

Nói rồi Ayaka nhanh chóng thi lễ với Takeo rồi xoay người rời đi, chỉ trong chớp mắt nàng đã hoá thành một dải hoa băng lướt đi trên mặt đất.

Chớp mắt nhìn theo những bông hoa tuyết kết tinh nở rộ trong không khí, Takeo khẽ cười tiếp tục bước đi trên đường phố, chỉ có điều lúc này đã có thêm rất nhiều ánh mắt bát quái dõi theo bóng lưng của hắn.

Tuy nhiên còn có một điều mà Takeo tới giờ này vẫn chưa nhận ra được, nhưng hắn rất nhanh sẽ cảm nhận được nó thôi, bởi vì… nó đang tới.

. . .

Nhanh chóng rẽ vào trong một con phố vắng người, gương mặt của Takeo bỗng nhiên co rúm lại, ở trên trán hắn gân xanh nổi lên chằng chịt, mồ hôi bắt đầu chảy ra thấm ướt lưng áo.

Bước chân của Takeo có chút hụt hẫng, hắn dùng hết tốc lực để đi đến trước cửa tiệm của mình, vừa mới đẩy ra cánh cửa, còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa thì Takeo đã ngã khuỵu xuống mặt đất, máu đen từ trong miệng đột ngột trào ra.

"Hộc."

Một giọng nói trầm đục vang lên trong đầu Takeo, âm thanh ma quái tựa như một cây kim lạnh buốt đâm thẳng vào đại não khiến cho đầu của hắn đau như búa bổ .

'Bổn toạ đã cảnh cáo từ trước, đừng nên l·ạm d·ụng sức mạnh này, ngay cả bổn toạ cũng phải ngủ say trong Cõi mộng, lần này ngươi đã vượt quá giới hạn cho phép rồi.'

'Ngươi rất thích chơi đùa với tính mạng của mình, hiện tại không còn phong ấn của tiểu hồ ly nữa, để bổn toạ xem thử ngươi có thể sống được bao lâu... một tiếng, một ngày hay một tuần?'

Takeo run rẩy ôm lấy đầu của mình, lúc này đây đã không còn nhìn thấy được lòng trắng trong đôi mắt của hắn nữa, những gì còn lại đều chỉ là một màu đen kịt.

Lau đi vệt máu trên khoé miệng của mình, Takeo cố gắng đóng cánh cửa tiệm lại, lê lết vào bên trong, thều thào nói:

"Khục... Chúng ta... là một thể, đừng quên chính ta đã dùng mộng tưởng của mình để chế tạo ra ngươi, nếu ta c·hết... thì ngươi cũng sẽ tan biến theo."

'Ha ha, ngươi mới đừng quên bản chất của bổn toạ chỉ là một giấc mơ, cho dù không còn ngươi nữa thì bổn toạ vẫn có thể chu du khắp các giấc mơ khác trên toàn cõi Teyvat này, đừng ngây thơ như vậy nữa.'

Takeo siết chặt bàn tay của mình lại, cơ thể lung lay ngã sấp xuống, chỉ còn có thể thốt lên hai chữ cuối cùng:

"Tên... khốn..."

Takeo có thể cảm thấy tiềm thức của mình đang dần bị xé thành từng mảnh, bóng tối bắt đầu xâm chiếm đầu óc của hắn.

Cạch.

Cánh cửa bỗng nhiên bật mở, một bóng người chậm rãi tiến vào, nàng nhìn xuống Takeo đang nằm bất động ở dưới mặt đất liền chậc lưỡi nói:

"Quyền năng càng lớn thì cái giá phải bỏ ra càng cao, nếu như ta không đi theo đằng sau, phát hiện ra sự bất thường của cưng thì giờ này cưng đã trở thành một cái xác không hồn rồi."

Nói rồi Yae Miko vung tay lên, hàng loạt những lá bùa lập tức xuất hiện trôi nổi quanh cơ thể Takeo.

Rút ra một cây gậy mà vu nữ thường dùng để làm phép, Yae Miko khẽ lẩm bẩm trong miệng thứ gì đó, sau đó nhanh chóng thực hiện một điệu nhảy nghi thức vô cùng trang nghiêm.

Nương theo điệu nhảy của Yae Miko, hàng trăm rồi đến hàng ngàn lá bùa sáng rực lên chui vào bên trong cơ thể Takeo, gương mặt của Yae Miko lúc này thấm đẫm mồ hôi, nhưng nàng vẫn mím chặt môi tiếp tục lặp đi lặp lại điệu nhảy của mình.

Cuối cùng đến khi Yae Miko gần như kiệt sức, Takeo mới dần dần tỉnh dậy.



Vừa mới hé mở đôi mắt, hắn đã nhìn thấy Yae Miko đang ngồi thở dốc ở bên cạnh, trên gương mặt của nàng tràn ngập tức giận nói:

"Hộc... Tên nhóc xấu xa, lần này... cưng lại nợ tỷ tỷ một mạng. Nếu còn dám phá huỷ phong ấn thêm một lần nữa, đến lúc đó thì tự sinh tự diệt đi."

Mặc dù cơ thể không còn chút sức lực nào, Takeo vẫn cố gắng nâng cánh tay của mình lên cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Yae Miko.

Yae Miko cũng không còn sức để mà đôi co với hắn nữa, hừ lạnh một tiếng nói:

"Hừ, liệu mà hiếu kính tỷ tỷ cho tốt vào!"

. . .

Cùng lúc đó, tại Lãnh địa nhà Kamisato, Ayato đang nhấm nháp ly trà sữa đặc biệt vừa mới nhận được từ Thoma, ánh mắt đảo quanh xem xét chồng tài liệu trước mặt thì bỗng nhiên nghe được một tiếng gõ cửa rất nhỏ nhẹ từ ngoài cửa truyền tới.

Ayato khóe miệng cong lên thành một nụ cười thật tươi sau đó khẽ nói:

“Vào đi.”

Ngay sau đó một thân ảnh ưu nhã chậm rãi bước vào trong phòng, cúi đầu thi lễ với hắn rồi ngồi xuống đối diện nhẹ nhàng nói:

“Huynh trưởng, thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài vào lúc bận rộn như thế này. Ta có một tin quan trọng từ Takeo đại nhân muốn thông báo đến cho ngài.”

Ayato nghe vậy đôi mắt màu tím nhạt đột nhiên híp lại, ánh mắt thay đổi trở nên sắc bén, hắn thu hồi nụ cười trên mặt lại rồi nghiêm túc gật đầu ra hiệu cho nàng nói tiếp.

“Takeo đại nhân thông báo rằng lệnh bế quan toả cảng sắp tới sẽ được Shogun đại nhân xem xét xóa bỏ, Inazuma sắp sửa thoát khỏi tháng ngày tăm tối bị mây đen bao phủ rồi, huynh trưởng.”

Ayato nhướng mày nghe Ayaka tường thuật lại, ngón tay khẽ siết nhẹ tờ giấy trên tay, sau đó khoé miệng hắn dần nhếch lên, mỉm cười nói:

“Ha ha, quả nhiên không hổ danh là Takeo khách khanh, ánh mắt của ta không hề sai lầm khi tin tưởng vào hắn. Sự việc lần trước chúng ta vẫn còn chưa có cảm tạ hắn đâu, vậy mà lần này lại thêm một cái kinh hỷ nữa ập đến, nhà Kamisato chúng ta quả nhiên thiếu nợ hắn rất nhiều.”

“Ayaka, nếu có cơ hội xin hãy mời Takeo khách khanh về nhà của chúng ta làm khách, ta phải đích thân cảm tạ hắn mới được.”

Ayaka mỉm cười gật đầu nhìn Kamisato Ayato, sau đó đứng dậy thi lễ với hắn rồi nhẹ nhàng rời đi.

Lúc này đây Ayato tâm trạng vui vẻ chuẩn bị dùng 120% tinh lực để giải quyết công vụ ngày hôm nay, đột nhiên nhìn thấy ly trà sữa trên bàn của mình đã biến mất, nụ cười trên mặt hắn đông cứng lại rồi rơi xuống đất.

Nâng trán khẽ thở dài, Ayato liền quay đầu sang cánh cửa phòng làm việc rồi lên tiếng:

“Thoma.”

Thoma đang loanh quanh ở quanh phòng làm việc của Ayato, nghe được tiếng kêu của gia chủ liền định nhấc chân lên đi đến, tuy nhiên đã có một người đột ngột xuất hiện chắn ngang trước mặt.

“Đại tiểu thư.”

Thế nhưng chỉ thấy người trước mặt đứng nhìn hắn mỉm cười không nói gì, trong tay nàng cầm một ly trà sữa cỡ bự đưa đến trước mặt hắn, băng tinh bắt đầu ngưng kết quanh ly trà sữa.

Lông tơ trên người Thome dựng đứng hết lên, sau đó máy móc nhận lấy ly trà sữa, cánh tay run rẩy đưa lên miệng uống, mỉm cười thật tươi biểu lộ ra mình rất vui vẻ nhìn Ayaka.

Đợi cho đến khi Thoma đã xử lý hết ly trà sữa, Ayaka mới gật đầu mỉm cười rời đi, tuy nhiên trước khi đi còn quay lại nói thêm một câu sau lưng Thoma.

“Quên nói cho ngươi biết, cái ống hút đó vẫn còn lây dính “hương vị” của huynh trưởng, ta còn chưa có đổi qua ống hút đâu, Thoma.”