Chương 31: Vĩnh hằng của ta chính là nụ cười của ngài.
Trong Nhất tâm tịnh thổ, hai người chỉ một mực nhìn nhau không nói gì.
Đột nhiên một đạo lôi điện lóe lên trước mặt Raiden Ei, Mộng tưởng nhất đao hiện lên rồi rơi vào trong tay của nàng.
Nhìn xuống Mộng tưởng nhất đao đang tỏa sáng rực rỡ trong tay, Raiden Ei cảm nhận được một cỗ lực lượng bí ẩn đang từ trong thanh đao truyền qua người nàng.
Takeo nâng tay lên chạm Mộng tưởng nhất đao, cảm giác nóng rực cùng rung động trên thân đao thẩm thấu qua từng đầu ngón tay hắn, một tia sáng loé lên trong đôi mắt rồi nói:
“Thanh đao này… dường như đang cố nói điều gì đó, Ei.”
Raiden Ei cũng gật nhẹ đầu, nhắm mắt cảm nhận Mộng tưởng nhất đao trong tay.
“Đây là thanh đao của Makoto, hình như nó đã giải phóng một loại sức mạnh mới. Có lẽ… khi ta thực sự thấu hiểu và đồng cảm với Makoto thì nó mới thật sự đáp lại lời kêu gọi của ta.”
Một luồng sương mù đột nhiên bốc lên quanh thân đao, Mộng tưởng nhất đao bắt đầu phát sáng kịch liệt, lôi nguyên tố chập chờn trong không khí.
Cuối cùng lôi điện cùng sương mù hội tụ thành một vòng xoáy, cô đặc lại rồi biến thành một viên ngọc màu tím đang tỏa ra hào quang rực rỡ lơ lửng giữa không trung.
“Xin chào, Ei, và cả ngươi nữa, Takeo.”
“Ta là Lôi thần tiền nhiệm, Raiden Makoto, người đã thất bại trong nhiệm vụ của mình và để lại vô số rắc rối cho mọi người.”
Raiden Ei có chút sững sờ lắng nghe giọng nói phát ra ở trước mặt, ngập ngừng lên tiếng hỏi:
“Makoto… ?”
Giọng nói từ viên ngọc tiếp tục phát ra, ngữ điệu có chút vui mừng nói:
“Ta thật sự rất vui mừng, ta luôn tin tưởng ngươi cuối cùng cũng sẽ đi được đến đây.”
“Ta đã để lại một chút ý thức cuối cùng của mình vào trong Mộng tưởng nhất đao, vào thời khắc ngươi phát huy tất cả sức mạnh của thanh đao này, ta sẽ được giải phóng và xuất hiện ở nơi này.”
“Ta thật sự rất xin lỗi Ei, vì đã ép buộc ngươi phải chăm nom Inazuma. Những đạo lý này ta đáng lẽ phải truyền đại lại cho ngươi, nhưng vì thời gian quá cấp bách, ta lại không có thời gian để chờ đợi, xin hãy thứ lỗi cho ta nhé, Ei.”
Raiden Ei lông mày nhăn lại, giọng nói tràn đầy nghi vấn lên tiếng:
“Chẳng lẽ lúc đó tỷ tỷ đã cảm nhận được sự bất thường ở Khaenri’ah sao?”
Viên ngọc trôi nổi trước mặt bắt đầu ảm đạm dần, giọng nói cũng dần trở nên yếu ớt hơn.
“Phải, dù chỉ một chút mà thôi. Bất cứ một Vị Thần Chấp Chính Trần Thế nào cũng đều cảm nhận được sự bất thường từ nơi đó cả.”
“Hiện tại ý thức của ta cũng không còn nhiều nữa, ta cũng không biết được Inazuma bên ngoài đã trải qua những gì, tuy nhiên ngươi đã có một chặng hành trình rất khó khăn phải không, Ei?”
“Nếu như quá mệt mỏi, thì ngươi có thể dựa vào người bên cạnh, hắn… là một người xứng đáng để ngươi có thể tin tưởng, hãy đối xử với hắn tốt một chút.”
Takeo cũng nhướng lông mày lắng nghe Raiden Makoto nói, theo lý thuyết đây là một chút ý thức còn sót lại của Raiden Makoto được chuyển vào trong Mộng tưởng nhất đao, một người của mấy ngàn năm trước, làm sao lại có thể biết được tên của hắn được?
Chẳng lẽ là vào lúc đó sao?
Takeo sờ sờ cằm suy tư nhìn ý thức của Raiden Makoto trôi nổi trước mặt.
Tựa như nhìn thấy nghi vấn trên gương mặt Takeo, giọng nói của Raiden Makoto yếu ớt vang lên:
“Không chỉ Ei mà còn có tất cả chúng ta, Sasayuri, Chiyo, Saiguu đều nhìn thấy ngươi vào lúc đó, Takeo. Mặc dù chỉ là một chút thoáng qua nhưng ký ức của ta sẽ không thể nào sai lầm, người xuất hiện dưới gốc anh đào lần đó chính là ngươi.”
“Ngươi đã thông qua giấc mơ của Ei để ngược dòng thời gian xuất hiện trước mặt chúng ta. Sức mạnh của ngươi… ta không thể nào hiểu được, nó… vượt quá xa phạm trù của chúng ta.”
Raiden Ei cũng giật mình quay sang nhìn Takeo, nàng cứ tưởng rằng đó là một giấc mơ, không nghĩ tới thế mà hắn lại cũng ở đó vào 500 năm trước.
Takeo khẽ mỉm cười gật đầu nói:
“Giấc mơ, nó là một phạm trù rất trừu tượng, tất cả mọi thứ vô lý nhất đều có thể xảy ra. Ngay cả ta còn không biết được bản thân có thể làm những gì trong Cõi mộng.”
Mặc dù không nhìn thấy được Raiden Makoto, nhưng Takeo và Raiden Ei đều có thể cảm nhận được nàng đang mỉm cười rất ôn nhu nhìn qua hai người.
Viên ngọc sau đó có chút rung động rồi tỏa sáng rất rực rỡ, cuối cùng kết tinh thành một viên hạt giống màu tím rơi xuống lòng bàn tay của Raiden Ei.
“Còn đây là món quà cuối cùng mà tỷ tỷ dành tặng cho ngươi, Ei, em gái ngốc nghếch của ta.”
“Đây là cây thần kỳ sẽ phù hộ cho ngàn vạn con dân trên mảnh đất vĩnh hằng này. Khi nó rơi xuống đất, khi nào nó nảy mầm đều sẽ được quyết định bởi con tim và mộng tưởng của người đã sinh ra nó.”
“Nào, Ei, hãy ban cho nó sinh mệnh đi.”
Raiden Ei nắm thật chặt hạt giống trong tay mình, sau đó vươn tay tới phía trước, hít một hơi thật sâu rồi thả tay ra, hạt giống nhanh chóng rơi xuống mặt đất Nhất tâm tịnh thổ.
Tựa như một viên đá rớt vào giữa hồ nước, làn sóng chấn động lan tỏa khắp Nhất tâm tịnh thổ, từ dưới mặt đất một chồi non bắt đầu mọc lên.
“Vĩnh hằng sẽ khiến thời gian kéo dài vô tận. Mộng tưởng sẽ khiến cho mỗi thời khắc đều tỏa sáng rực rỡ.”
“Hai thứ giao hoà chiếu rọi. Anh Đào Thần sẽ không bị ràng buộc bởi Thiên Lý.”
Chồi non cấp tốc sinh trưởng thành một gốc anh đào nguy nga tráng lệ, cành cây rung động trong không khí, hoa đào nở rộ bay lượn khắp nơi.
Hàng loạt những hư ảnh của toàn bộ Thành Inazuma được tái hiện ở trong không gian Nhất tâm tịnh thổ, Raiden Ei và Takeo đều ngoái đầu lại nhìn theo những hư ảnh đang chiếu rọi khắp nơi này.
“Nở rộ từ trong bóng tối. Ác mộng tan biến. Hiện thực viên mãn.”
“Cảnh tượng tươi sáng mà chúng ta đang hướng đến vẫn đang ở phía trước, đáng tiếc, ta không thể chứng kiến được tương lai của Inazuma cũng như đi chung con đường với ngươi được nữa.”
Một vòng xoáy hội tụ ở trước Anh Đào Thần trở lại thành ý thức của Raiden Makoto, giọng nói mười phần hạn phúc vang lên:
“Ei, ta đang rất vui, bởi vì tâm nguyện cuối cùng của ta đã được thực hiện.”
“Ta nợ ngươi rất nhiều, đây là một chút báo đáp nhỏ nhoi mà ta có thể thực hiện cho ngươi, em gái ngốc nghếch của ta.”
“Mặc dù yêu cầu của ta có hơi chút ích kỷ, Takeo, xin ngươi hãy tiếp tục ở bên cạnh em gái của ta, nàng mặc dù có hơi ngốc nghếch, có đôi lúc sẽ muốn khóc nhè làm nũng nhưng nàng là một cô gái rất tốt, xin đừng để cho nàng phải lạc lối thêm lần nữa.”
Nghe được lời nói của Raiden Makoto, khoé miệng Takeo khẽ nhếch lên, nhưng cũng không phải là để nở một nụ cười, hai bên miệng của hắn chỉ đông cứng lại trên gương mặt, làm cho người ta phải hoảng loạn tột độ đến phát điên lên khi nhìn vào nó.
Đôi mắt trong trẻo của Takeo bỗng chốc biến mất, chúng bị thay thế bằng một thứ gì đó đen kịt, nơi đã từng là con ngươi giờ đây chỉ còn là một vòng xoáy sâu hoắm đến mức không thể nhìn thấy được, tựa như vực thẳm không đáy vô biên khó lường.
Sương mù dưới chân hắn sục sôi, khoảng không hư vô và trống rỗng dần ngự trị trong Nhất tâm tịnh thổ.
Ánh sáng tại nơi này bắt đầu mờ nhạt dần, những đám mây mù xám xịt lạnh lẽo lan tràn ra đến tận cùng của không gian.
Anh Đào Thần tựa như bị một thứ gì đó bóp nghẹt, chậm rãi chìm sâu vào thứ bóng tối nhầy nhụa kinh tởm đến từ một cõi lạnh giá vĩnh hằng nào đó.
Lúc này đây đã không thể nào phân biệt được nơi hắn đang đứng là bóng tối của màn đêm hay là một vùng đất tràn đầy những bãi bùn đen bẩn thỉu xen lẫn với huyết dịch đỏ tươi nhỏ giọt trên mặt đất.
Từ sau làn ranh bóng tối hư vô mờ mịt của những khoảng không sâu thẳm nhất, hàng loạt tia sáng bất thường bùng lên và nhấp nháy liên tục.
Một cái bóng quái dị xám xịt đang đứng im bất động sau lưng Takeo, to lớn còn hơn cả những dãy núi hùng vĩ nhất, hàng tá những cánh tay dài ngoằng xuyên thủng tầng tầng lớp lớp mây mù, chậm rãi kéo dài tới trước mặt ý thức của Raiden Makoto.
Giọng nói của hắn cất lên, trầm đục như những chiếc chuông đồng gỉ sét, xen lẫn với những lời thì thầm ma mị đến quái gở:
“Tại sao… ngươi không đến đây, tự mình nhìn xem thế giới bên ngoài? Bổn tọa… sẽ phục sinh cho ngươi ngay tại đây, như thế nào… tiểu cô nương?”
“Đến đây… đưa… tay… cho… ta…”
Ý thức của Raiden Makoto lâm vào rối bời khi nghe Takeo nói, nhưng nàng lại không thể thoát ra khỏi dụ hoặc từ những lời thì thầm đầy ma quái của hắn, tựa như một loại sức mạnh vô danh nào đó đang cười nhạo sự bất lực của nàng.
Mọi thứ xung quanh vẫn cứ chìm vào im lặng, nhưng lạ thay chỉ có nơi mà ý thức của Raiden Makoto đang đứng vẫn không bị bóng tối lạnh lẽo xâm chiếm lấy.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nàng rất nhanh liền hiểu được ý đồ của hắn, khẽ cười một tiếng nhẹ nhõm rồi hồi đáp:
“Nếu như ta phục sinh, như vậy tất cả những gì mà ta đã làm đều sẽ trở nên vô nghĩa. Ta đã là n·gười c·hết, không nên tiếp tục can dự vào thế giới của người sống. Ei nàng có con đường của riêng mình cần phải đi, ta chỉ có thể đi được đến đây mà thôi.”
“Nghịch chuyển sinh tử, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Ngươi có thể gánh chịu nó, nhưng Ei nàng thì không, xin đừng làm ra những hành động thiếu suy nghĩ như vậy trong tương lai.”
Takeo nhếch khóe miệng, ánh mắt dần trong trẻo trở lại, mọi thứ xung quanh hắn tan biến tựa như vừa rồi chỉ là một giấc mơ hư ảo, khẽ cười nói:
“Xét trên phương diện nào đó, hai người các ngươi đều là tiểu cô nương cứng đầu. Đã như vậy bổn tọa cũng không thúc ép ngươi nữa, lên đường bình an.”
Viên ngọc màu tím trước mặt hai người xoay vòng một cái rồi tan rã thành từng cánh hoa đào tản mát trong không khí, chỉ còn lưu lại một câu nói cuối cùng.
“Lần này, thật sự phải tạm biệt rồi, Ei. Takeo, em gái của ta nhờ vào ngươi, tâm hồn của nàng vẫn chỉ còn là một thiếu nữ mà thôi.”
Một cơn gió nhẹ thoảng qua cuốn đi những cánh hoa anh đào, lướt qua cơ thể Raiden Ei và Takeo rồi bay thẳng lên bầu trời tạo thành một điệu múa trên không trung, duy mỹ nhưng cũng thật bi thương.
Takeo đi đến sau lưng Raiden Ei, nắm lấy một cánh hoa anh đào trôi nổi trong không khí rồi cất tiếng:
“Tương kiến thời nan, biệt diệc nan,
Đông phong vô lực bách hoa tàn.”
“Người đi cũng đã đi, người sống nên tiếp bước hướng về tương lai, đừng mãi sống trong quá khứ.”
Raiden Ei nhận lấy cánh hoa từ trong tay Takeo, thổi nhẹ một cái làm cho cánh hoa bay thẳng lên bầu trời, khẽ lẩm bẩm:
“Ừm, tạm biệt nhé, Makoto…”
. . .
Lúc này đây, tại Đền Narukami, đang có ba thân ảnh đứng quây quần bên nhau, tuy nhiên bầu không khí lúc này đã không còn ngưng trọng như trước nữa mà tràn đầy cảm giác lúng túng.
“Nói như vậy, tên ngốc này hiện tại đã trồng hạt giống của Anh Đào Thần trong không gian Nhất tâm tịnh thổ. Và nó đã nảy mầm trên Inazuma trong quá khứ sao?”
Yae Miko một tay chống cằm suy tư nhìn Raiden Ei, ánh mắt có chút khó hiểu nói:
“Đúng là một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi nha.”
Raiden Ei nghe vậy ánh mắt có chút lúng túng quay sang Yae Miko lên tiếng:
“Tất cả những điều này đều là nhờ vào sức mạnh của Makoto, sự hiểu biết về vĩnh hằng của nàng sâu sắc hơn ta nhiều.”
Yae Miko khẽ ồ lên một tiếng, gật đầu tán thành nói:
“Makoto mọi thứ vốn dĩ đều lợi hại hơn ngươi, tuy nhiên chỉ dựa vào sức mạnh của Makoto, có lẽ vẫn chưa đủ…”
Takeo gật đầu mỉm cười sờ nhẹ mái tóc của Yae Miko, nhìn lên Anh Đào Thần trước mặt nhẹ giọng nói:
“Ta hiểu ý Yae tỷ tỷ muốn nói gì, có lẽ Makoto đã có “một loại sức mạnh” nào đó “cao cấp hơn” tham gia vào. Dù sao vẫn còn rất nhiều bí ẩn xoay quanh sự việc này.”
“Nhưng ít nhất nàng cũng đã thành công bảo vệ toàn cõi Inazuma vào thời phút cuối cùng.”
“Nếu như không có Anh Đào Thần, Inazuma có lẽ đã sớm bị tai ương hàng trăm năm trước nuốt chửng, sẽ chẳng còn lại thứ gì, ta cũng sẽ không thể đứng ở đây cùng hai người.”
Yae Miko nhấc mí mắt lên, lấy cánh tay của Takeo xuống khỏi đầu mình, móng tay bấu mạnh vào mu bàn tay hắn, ánh mắt híp lại nói:
“Hình như cưng… càng ngày càng bạo gan rồi nha, từ lúc nào cưng lại được phép thản nhiên hành động như vậy?”
Cảm nhận được cảm giác đau rát từ mu bàn tay truyền tới, nụ cười trên mặt Takeo cứng lại, lúng túng đánh ánh mắt sang Raiden Ei hỏi:
“Ei, ngài rốt cuộc đã hiểu được “Vĩnh hằng” của Makoto đại nhân hay chưa?”
Raiden Ei nội tâm bỗng nhiên có chút dao động nhìn Takeo, sau đó ánh mắt trở nên kiên định gật nhẹ đầu trả lời:
“Mặc dù vẫn còn khá mơ hồ, ta nghĩ mình cũng đã hiểu được những gì Makoto muốn truyền đạt.”
“Makoto đã dự đoán được tương lai của Inazuma cũng như sự non nớt của ta vào thời điểm đó. Tỷ tỷ nàng tài giỏi hơn ta nhiều lắm.”
“Ta vẫn còn nợ người dân Inazuma một lời lời hứa và lời xin lỗi vì sự ngu ngốc của mình.”
Nói rồi nàng tiến từng bước tới trước mặt Takeo, gương mặt tràn đầy chân thành, trong ánh mắt không hề có một tia trách cứ nào, chạm nhẹ bàn tay vào ngực hắn rồi khẽ nói:
“Ta hiểu được, ngươi sẽ không bao giờ gây tổn hại tới Inazuma cũng như tới ta, lần đó quả thật là ta nợ ngươi một lời xin lỗi.”
“Rất may nhờ có ngươi cùng gia chủ nhà Kamisato kịp thời tới chống đỡ, nếu không Inazuma rất có khả năng sẽ bị phá hư bởi sự vô tâm của ta.”
“Nếu như Inazuma xảy ra chuyện gì, ta… thật sự không dám đối mặt với Makoto.”
Nàng vừa nói cánh tay vừa vòng qua lưng Takeo rồi siết cả thân thể hắn lại thật chặt, vùi mặt vào trong lồng ngực Takeo.
“Makoto nói, nếu như ta quá mệt mỏi có thể dựa vào ngươi. Xin hãy… cho ta dựa vào một chút, người dẫn đường của ta.”
Takeo cũng nâng cánh tay lên ôm Raiden Ei, giọng nói vang lên bên tai nàng:
“Ta sẽ luôn là chỗ dựa của ngài, Ei. Ngài chính là thân thể tôn quý nhất thế gian, vĩnh hằng của ta chính là nụ cười của ngài, Cõi mộng của ta sẽ luôn bảo hộ cho những giấc mơ hạnh phúc nhất của ngài, kiếm trong tay ta sẽ tịch diệt tất cả kẻ địch dám nhắm vào vĩnh hằng.”
Raiden Ei hai bên khóe mắt ửng đỏ, từng giọt nước mắt lăn dài trên má của nàng, nhưng nó cũng không phải nước mắt của sự bi thương, mà là kết tinh của hạnh phúc.
Nàng biết, trước mắt mình đã không còn bóng tối cùng ác mộng bao trùm, cánh tay của nàng không còn chới với giữa không trung khi chụp vào hư ảnh nữa.
Giờ đây đã có một người sẽ luôn sẵn sàng đưa bàn tay ra trước mặt nàng, kéo nàng bước qua cánh cửa tràn ngập ánh sáng trước mặt.
Trong đầu Raiden Ei đột nhiên hiện lên tựa đề của quyển Light novel mà mình thường hay đọc.
‘Thì ra… đây là tư vị khi yêu thích một người sao?’