Hắn phát hiện dạo gần đây gen siêu phàm của Lục Duyên rất mạnh, trong khoảng thời gian bị ngưng đọng đó, cho dù có là tổng giám mục mạnh mẽ như này cũng không thể không đứng yên ở đó mà chịu đòn được.
Nhược Thủy ở bên cạnh cũng đi qua chỗ của Lục Duyên và Nộ Tinh, giờ phút này cũng ngạc nhiên nhìn Lục Duyên một cái.
"Gen hệ không gian cấp Thần?"
Lục Duyên gật đầu:
"Ừm, đúng vậy"
Nhược Thủy há hốc mồm, không biết nên nói gì cho phải.
Còn tổng giám mục nhìn thấy bị ba người kia bao vây, sắc mặt cũng trầm xuống.
Ánh mắt hắn đảo về phía ba người này, sau đó hung dữ mà mở miệng quát:
"Các ngươi có vùng vẫy chống cự như nào đi nữa, cũng không thể nào ngăn cản được số kiếp sẽ bị hủy diệt của Vũ Trụ này đâu"
Lục Duyên nheo mắt lại, bên trong toát ra một tia lạnh lẽo, thời gian lại lần nữa bị ngưng đọng.
Nộ Tinh và Nhược Thủy cùng nhau phát ra đòn công kích.
Quả cầu năng lượng khủng bố cùng với nguồn năng lực hình rồng hệ nước tuôn ra, đánh vào người của tổng giám mục.
Vốn dĩ tổng giảm mục đã bị trọng thương, nay lại bị hai luồng sức mạnh to lớn như thế đánh trúng trực diện, thậm chí còn không thể nào phòng ngự được, dĩ nhiên theo lẽ đã bị đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Từng vệt lưỡi hái màu trắng xám lóe lên.
Những khối thịt lúc nhúc, vào giờ phút này đã hoàn toàn mất đi cơ hội sinh tồn.
Cảm nhận được hơi thở của tổng giám mục đã tan biến, Nhược Thủy và Nộ Tinh đều có cảm giác có chút không chân thực.
"Giáo đoàn Thiên Tai khiến chúng ta đau đầu suốt mấy trăm triệu năm, vậy mà đã bị tiêu diệt rồi sao?"
Hai người sững sốt một lúc, Nhược Thủy mới quay sang Lục Duyên, mở miệng cười nói:
"Lục Duyên, lần này may là có ngươi, cho dù là tìm được tổng bộ giáo đoàn Thiên Tai hay là chuyện giết chết được ba giám mục Thiên Tai đó thì ngươi đều có công lớn nhất.
Nếu như không có ngươi, vốn dĩ sẽ không thể nào làm được mấy chuyện này"
Lục Duyên cười nói:
"Tiền bối Nhược Thủy quá lời rồi, ta cũng hy vọng có thể vì Vũ Trụ mà cống hiến một phần sức lực thôi"
Nộ Tinh vỗ vai Lục Duyên, cười nói:
"Khá lắm, từ hôm nay trở đi ngươi chính là anh em của ta, sau này nếu có vấn đề gì thì cứ tới tìm ta"
Mặc dù Lục Duyên không cảm thấy mình có vấn đề gì mà không giải quyết được, nhưng mà dĩ nhiên hắn cũng không ngại có thêm nhiều bạn bè.
Lục Duyên gật đầu cười:
"Vậy cám ơn tiền bối Nộ Tinh"
Nhược Thủy cười cười, nhìn về phía đám người Chiến thánh đang đánh nhau:
"Trước tiên cũng phải đánh chết hết những đồ đệ của Thiên Tai đó đã, tránh để lại họa về sau"
Cả ba gật đầu, cùng nhau ra tay, giết chết đỏ đệ của Thiên Tai.
Một đám đô đệ Thiên Tai vốn đã bị Chiến thánh áp chế, vào khoảnh khắc ba vị giám mục kia đều chết hết thì trong lòng họ cũng đã tuyệt vọng.
Trước sự tấn công của ba cao thủ cấp thần này, thậm chí họ còn không có giãy giụa, trực tiếp đã bị giết chết.
Đánh chết hết tất cả những đô đệ của Thiên Tai và giám mục xong xuôi, Lục Duyên phân tán đi thần quốc cơ giới và cát thời gian.
Một đám Chiến thánh nhìn thi thể của đỏ đệ Thiên Tai chất chồng cũng cảm thấy cực kì phấn kích.
Nhược Thủy cười cười:
"Còn muốn hủy diệt tinh cầu này sao"
Nàng cúi đầu thoáng nhìn qua sảnh lớn, sau đó lại nhìn qua đất đai đang rực cháy ngọn lửa màu xanh đầy kì dị.
Lục Duyên thoáng ngẫm nghĩ:
"Để ta, ta cũng có lực lượng ánh sáng, có thể trực tiếp dọn sạch tinh cầu này"
"Được"
Một đám người bay ra khỏi tinh cầu, đôi mắt Lục Duyên lại bỗng lấp lóe một tia sáng màu vàng. Một giây sau đó, một luồng ánh sáng rực lửa bốc cháy, nuốt đi hết tất cả Thiên Tai tinh.
Ngọn lửa ánh sáng cháy hừng hực, sức mạnh kinh khủng khiến không gian xung quanh cả tinh cầu đều như bị bóp méo.
Lúc này, trong không trung vang lên từng luồng âm thanh, cho dù trong không trung nhưng cũng không ngăn được sức lan truyền của nó, âm thanh đó trực tiếp vang vọng tới trong đầu của đám người Lục Duyên.
Cả ba người đám Lục Duyên đều cảm thấy đầu mình có chút tê dại, khẽ cau mày.
Còn đám Chiến thánh kia đều hộc máu, sắc mặt tái nhợt, bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Ba người Lục Duyên nhìn đốm lửa màu xanh lục như đang không ngừng vặn vẹo đó.
Nộ Tinh chậm rãi nói:
"Là ý chí của hung thú ong chúa biến dạng, không ngờ cuối cùng đã thâm nhập vào tới mức sâu như này rồi"
Một ngọn lửa ánh sáng bao trùm cả Thiên Tai tinh, một nguồn hơi thở kì dị màu xanh lục trào ra, những bóng dáng dị dạng của xúc tu vặn vẹo thoắt ẩn thoắt hiện, những xúc tu này điên cuồng giãy giụa, dường như đang rất tức giận.
Rất nhanh sau đó, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa ánh sáng, bóng dáng của những luồng hơi thở đó cũng tiêu biến. Cuối cùng, khắp cả Thiên Tai tinh đều bị nuốt chửng bởi ngọn lửa ánh sáng, biến thành một tinh cầu bình thường không có sự sống.
Mãi cho tới lúc ngọn lửa ánh sáng tan biến, Lục Duyên, Nhược Thủy và Nộ Tinh vẫn luôn đang rất cảnh giác mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhược Thủy chậm rãi nói:
"Cũng may... Chúng ta có thể tìm tới được Thiên Tai tinh này, nếu không ý chí của ong chúa xâm nhập càng sâu hơn nữa thì lúc đó sẽ phóng xạ tới những khu vực vũ trụ khác, tốc độ vũ trụ bị ăn mòn sẽ còn nhanh hơn chúng ta tưởng tượng"