Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 969: Chết.




Nhưng mà cũng may, tinh thần hiện tại của Lục Duyên đủ mạnh, loại tấn công bằng tinh thần như này không có ảnh hưởng gì lớn đối với hắn.

Lục Duyên thoáng di chuyển ý nghĩ, thời gian xung quanh giám mục người xà ma này bỗng ngưng đọng, ngay lập tức ngừng trôi.

Lục Duyên sử dụng cát thời gian.

Sau đó, bóng đen thần sứ bên cạnh Lục Duyên hóa thành một luồng sáng, lấp lóe một màu sáng chói mà xong về phía giám mục người xà ma. Một nguồn năng lực tinh thần vô cùng dồi dào chất chứa bên trong thanh trọng kiếm, một nhát chém lập tức xoẹt qua người của giám mục người xà ma.

Thời gian ngưng đọng nhanh chóng kết thúc, từng vệt máu tươi màu xanh lục bắn ra, cơ thể của giám mục người xà ma bị cắt ra làm thành từng mảnh nhỏ.

Từng khối thịt máu nhầy nhụa đều không ngừng nhúc nhích, có vài khối máu thịt còn có miệng và mắt đều đang liên tục gào rú, đôi mắt cũng theo đó chớp nháy hiện lên những tia u ám.

Tất cả những khối thịt máu nhầy nhụa đó nhanh chóng tụ hợp, muốn khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Lục Duyên có hơi nheo mắt lại, không hổ là Chiến thần đã hoàn toàn bị biến dạng, cho dù có như thế cũng không chết.

Nhưng mà cũng rất nhanh sau đó, Lục Duyên lại nhếch miệng nở một nụ cười.

Vì, pháo linh năng cơ giới bên cạnh hắn đã nạp đây năng lượng rồi.

Luc Duyên khẽ dịch chuyển ý nghĩa, gần như là trong nháy mắt, từng chùm linh năng màu đồng thau đã xẹt qua không trung xé rách không gian, bao vây những khối thịt máu nhầy nhụa đang không ngừng ngọ nguậy muốn hợp thể kia.

Bị một nguồn linh lực khủng khiếp chèn ép lên, đống máu thịt kia trực tiếp hóa thành không khí, chỉ còn sót lại một vài khối máu thịt nhỏ vì không nằm ở gần trung tâm công kích nên bị cháy xém đen, chứ không hoàn toàn bị tiêu diệt hết.

Hiện ngay lúc này, đống máu thịt cho dù trước đó có bị tách lìa ra thành từng mảnh nhỏ cũng vẫn còn ý thức mạnh mẽ của giám mục người xà ma kia chỉ còn sót lại một vài tia sống sót cuối cùng, yếu đến mức không thể cảm nhận được.

Trong mắt Lục Duyên xoẹt qua một tia xám trắng, lưỡi hái chết chóc đó lại xuất hiện thêm lần nữa cắt ngang qua đống máu thịt còn lại, chớp mắt đã hoàn toàn xóa sổ tia sống sót cuối cùng của giám mục người xà ma kia.

Lục Duyên nhìn những khối máu thịt đã ngừng động đậy, khẽ nhổ một ngụm nước bọt.

Đúng như những gì mà tiền bối Nhược Thủy nói, thực lực của người giám mục này không quá mạnh, lúc đối đầu với nhau hắn hoàn toàn bị áp đảo.

Nhìn qua thì thấy cuộc chiến của hai người rất rung động, nhưng thực ra chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi thì Lục Duyên đã giết chết giám mục người xà ma này rồi.

Dĩ nhiên, trong đây cũng có một phần là do thực lực của hắn mạnh mẽ.

Bây giờ cát thời gian của hắn cũng đã rèn luyện hoàn thiện được một nữa rồi, so với lúc giao chiến cùng với tiền bôi Thần long thì sức chiến đấu đã mạnh hơn rất nhiều rồi.

Đối phó với một Chiến thần được tạo thành từ việc ban ơn của hiện tượng biến dạng như này, quả thực chính là đang lấy đá chọi với trứng.

Cơn chấn động của pháo linh năng khủng bố tới mức khiến giám mục người cổ man đang chiến đấu với Nộ Tinh, có cả Nhược Thủy và tổng giám mục Thiên Tai cũng chú ý tới.

Cả đám người đang chiến đấu đều đồng loạt ngừng động tác, xôn xao nhìn lại.

Đến lúc nhìn thấy đống thịt máu nhầy nhụa kia, giám mục người cổ man và tổng giám mục Thiên Tai cũng đều bị chấn kinh, đồng tử co rụt, vẻ mặt ngập tràn khiếp sợ.

"Berkeley?"

"Cái gì? Sao lại có thể được?"

Tổng giám mục Thiên Tai bày ra vẻ mặt có chút khiếp sợ, nhưng vẫn được coi là bình tĩnh. Dù sao thì thực lực của hắn mạnh hơn Berkeley rất nhiều.

Nhưng mà hiện tại, giám mục người cổ man lại toát lên một vẻ quan ngại.

Nên biết rằng thực lực của hắn và Berkeley ngang nhau, vốn dĩ chiến đấu với Nộ Tinh đã bị lép vế trước người kia rồi.

Thực lực của hắn bây giờ cũng ngang ngửa với Berkeley, vậy mà người kia lại bị tên Chiến thần loài người này đánh chết, thế còn hắn thì phải làm sao bây giờ?

Không chỉ là hai người giám mục Thiên Tai kia sững sốt, mà đến cả Nộ Tinh và Nhược Thủy cũng có hơi sững sốt, đều nhìn qua Lục Duyên bằng ánh mắt khiếp sợ.

Mặc dù thực lực của Berkeley không được xem là quá mạnh, nhưng dù sao cũng là đẳng cấp Chiến thần, muốn giết chết được làm gì có chuyện đơn giản như vậy?

Sức chiến đấu của Nộ Tỉnh và Berkeley ngang nhau, nhưng hắn cũng chỉ có thể khống chế được người kia thôi, chứ nếu muốn giết chết sẽ không phải là chuyện mà chỉ trong thời gian ngắn có thể làm được.

Nhưng mà Lục Duyên ư?

Chỉ vỏn vẹn giao đấu vài hiệp đã đánh chết được Chiến thần này rồi?

Hai người nhận ra, mặc dù họ đã đánh giá thực lực của Lục Duyên rất cao rồi, nhưng hình như vẫn còn kém hơn thực tế rất nhiều.

Giữa lúc cả bốn người đang khiếp đảm, Lục Duyên đã nhìn về phía giám mục người cổ man.

Hắn mở miệng cười nói:

"Tiền bối Nộ Tinh, ta tới giúp ngươi"

Nghe tới đây, tất cả mọi người đều khôi phục lại tinh thần, Nộ Tinh cười ha hả:

"Được! Chúng ta cùng nhau giết hết những con ký sinh trùng này!"

Trong lòng giám mục người cổ man run lên, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, ngọn lửa màu xanh cháy hừng hực quanh người khiến cả người hắn tựa như một quả cầu lửa khổng lồ.

Cơ thể hắn lập tức vọt về phương xa, định trực tiếp chạy trốn.