Lục Duyên:
sạn Cái gì?
Con ngươi hắn co lại, vội vàng sử dụng khe hở không gian, hắn định chuyển tầm tấn công của pháo linh năng tới một nơi khác.
Nhưng sức mạnh của pháo linh năng vô cùng to lớn, kể cả khe hở không gian cũng khó có thể chuyển dời.
Lục Duyên không kịp nghĩ nhiều, dùng sức mạnh thời gian, nháy mắt dừng thời gian xung quanh lại, bóng người lập tức biến mất tại chỗ.
Sau khi hắn biến mất, pháo linh năng bắn xuyên qua thời gian bị ngừng, tiếp tục bắn về khu vực Lục Duyên đứng lúc trước.
Sức mạnh khổng lồ tuôn trào, pháo linh năng hóa thành tia sáng xé rách Ám Ảnh Thần Quốc, rồi biến mất ở phía chân trời.
Trong mắt Lục Duyên vẫn còn đọng lại chút khiếp sợ.
Thiếu chút nữa là hắn đã bị pháo linh năng bắn trúng rồi.
Năm khẩu pháo linh năng, dù cho hắn có khả năng phòng ngự vô cùng kiên cố, nhưng vẫn có thể sẽ chết ngay tại chỗ đúng không?
Lục Duyên khó tin liếc nhìn về phía mấy khẩu pháo linh năng, hắn hoàn toàn không thể ngờ rằng những pháo linh năng này lại tấn công mình như vậy?
Sao lại như vậy?
Để ý thấy Lục Duyên đang nghi ngờ khó hiểu, thần long cười nói:
"Trí tưởng tượng của ta không chỉ nhằm vào vật thể sống, mà kể cả vật thể vô tri, ta cũng có thể khiến nó lạc vào trong ảo cảnh. Cũng như pháo linh năng của ngươi vậy, trước đây chúng đã nhận được mệnh lệnh là tấn công ta đúng không, nhưng vị trí bây giờ của ngươi mới là vị trí của ta. Nếu không ngươi cứ thử nghĩ, tại sao ta lại để ngươi bổ sung năng lượng cho pháo linh năng? Ta vẫn còn rất nhiều cách để ngăn ngươi lại, nhưng vì sao ta không làm?"
Lục Duyên nghe xong lời giải thích của thần long thì cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Không ngờ thần long có thể làm được chuyện như vậy sao?
Lục Duyên nghĩ đến đây, thu pháo linh năng vào.
Hắn có thể không ngừng đổi vị trí với Ám Ảnh Thần Sứ, thậm chí sử dụng sức mạnh chết chóc để triệt tiêu ảo tưởng, cũng có cách để né tránh đòn tấn công của ảo tưởng, nhưng hắn không thể chống lại pháo linh năng.
Nên chỉ có thể thu nó về.
Lục Duyên lại tiếp tục chiến đấu với thần long.
Lục Duyên vung tay lên nắm lại giữa khoảng không, ngay lập tức, Lục Duyên lôi ra một bóng người có vẻ ngoài trông giống hệt hắn.
Đây là hình chiếu thời gian của Lục Duyên.
Lục Duyên lại bắt thêm mấy lần, liên tục túm ra ba người.
Tất cả bốn Lục Duyên cùng tấn công thần long.
Không phải Lục Duyên không muốn bắt được nhiều hình chiếu thời gian hơn, mà với linh lực bây giờ của Lục Duyên, hắn thật sự đã tiêu hao vô cùng lớn sau khi sử dụng hết sức mạnh của tất cả các loại kỹ năng chiến đấu.
Đồng thời dùng kỹ năng chiến đấu để khiến ba hình chiếu thời gian cùng chiến đấu đã là cực hạn với hắn rồi.
Nếu cố bắt thêm, có khi hắn không thể hình thành lực lượng chiến đấu được nữa mà trái lại còn bị liên lụy.
Lúc thấy Lục Duyên kéo hình chiếu thời gian ra, thần long bật cười. Bên cạnh nó cũng xuất hiện ba con thần long giống hệt nó.
Khóe miệng Lục Duyên co giật.
Cũng đúng, nếu thần long có thể biến tưởng tượng thành sự thật, như vậy nó chỉ cân tưởng tượng ra chính mình, sau đó hiện thực hóa các tưởng tượng như vậy đúng không?
Vì vậy, kể cả Lục Duyên có dùng con át chủ bài cuối cùng - hình chiếu thời gian, thì có khi cũng không mang tới hiệu quả tốt nhất.
Trong lúc nhất thời, cuộc chiến của hai bên rơi vào thế cầm cự.
Đã đi đến bước đường này, hai bên chỉ có thể tiếp tục kéo dài trận đánh để tìm ra điểm yếu của đối phương.
Suy cho cùng, dù là thần long hay Lục Duyên, việc tiêu hao linh lực không có ý nghĩa gì vì cả hai đều có nguồn linh lực vô hạn, việc hai bên có thể làm cũng chỉ là thông qua cách tìm ra sai phạm của đối phương để thực hiện một kích trí mạng.
Nếu không, chắc chắn hai bên khó phân thắng bại.
Cuộc chiến giữa hai bên tiếp tục kéo dài, tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên. Trên Mê Vụ sâm lâm, màn sương trắng dày đặc cuồn cuộn phun trào, ánh sáng màu đồng không ngừng chớp loé bên trong khu vực bóng tối, hai bên không ngừng va chạm.
Không gian bị xé rách bởi dư chấn, Mê Vụ sâm lâm cũng trở thành một mớ hỗn loạn.
Trận chiến giữa thần long và Lục Duyên gây ra động tĩnh quá lớn, chấn động cả Bạch Vân châu. Một bộ phận lớn các chiến đế và thánh giả rất kinh ngạc, kéo nhau đến gần nơi này.
Trong đó có cả chiến thánh miêu nhân - thánh giả Thiên Minh, chiến thánh Gladys của Dạ Mị, chiến thánh Diêm Tinh trong tộc mặc vũ nhân (người chim lông đen), vân vân.
Số lượng chiến đế càng nhiều hơn, đám người Adams, Tư Kỳ, Lý Tinh Hải từ tầng trên Khởi Nguyên Chi địa lục đục trở về, vội vàng chạy đến bên rìa của Mê Vụ sâm lâm.
Đông đảo cường giả tập trung ở bìa Mê Vụ sâm lâm, nhìn màn sương trắng trắng xóa đang dâng trào và ánh sáng màu đồng lóe lên trong lãnh địa bóng tối đó.
Tư Kỳ, Lý Tinh Hải, Adams và thánh giả Thiên Minh đứng chung một chỗ.
Nếu như đây là lúc trước, dựa vào tu vi chiến thánh của thánh giả Thiên Minh, đám người Tư Kỳ không có tư cách đứng chung một chỗ với hắn ta.
Nhưng dù sao bây giờ đám người đều có quan hệ với Lục Duyên, nên tất nhiên mọi người cũng không phân rõ giới hạn trong chuyện này như vậy nữa.