Thực lực của hắn mạnh thật đấy, nhưng đối mặt với 2 con nhện to như vậy, muốn giải quyết nó trong thời gian ngắn cũng không phải chuyện đơn giản. Với lại, xung quanh còn có tơ nhện, địa hình có lợi cho bọn nhện, xử lý chúng có chút phiền phức. Đương nhiên, với năng lực phòng ngự của hắn thì không đến nỗi bị thương nặng, chỉ là tốc độ tấn công sẽ chậm hơn chút. Vấn đề là giờ hắn muốn tới khu di tích, ai biết được bên đó trông như nào, có thể qua đó sớm chút thì sẽ tốt hơn. Nhỡ tới muộn, khu di tích đóng lại, hối hận cũng không kịp.
“Ha ha ha, ngươi nói như vậy làm ta yên tâm hơn nhiều, thu thập vật phẩm rồi đi tiếp thôi.”
Grimm cười cười.
Đoàn người cầm vật phẩm đi tiếp về phía trong. Càng vào trong, đường càng rộng hơn, càng rối ren phức tạp hơn. Có một con đường thậm chí rộng 200 mét, hình như có một quảng trường. Thực lực của bọn hung thú mà đám người Lục Duyên gặp càng ngày càng mạnh. Cho dù có một vài hung thú làm cho Lục Duyên cảm thấy hơi khó nhằn. Nhưng, với thực lực của Lục Duyên, cộng thêm thực lực của Grimm và sự giúp đỡ của các chiến sĩ khác lúc đánh sẽ có chút khó khăn nhưng vẫn vững bước đi về phía trước.
Đi vào được một đoạn, đoàn người Lục Duyên băng qua một khu vực có đá lởm chởm. Lúc này, đằng xa truyền tới một âm thanh gầm nhẹ. Lục Duyên cảm thấy mùi vị nồng nặc, lập tức dừng lại. Sau gáy toát mồ hôi lạnh, nhìn về góc âm thanh truyền tới, lộ rõ vẻ kinh ngạc không thôi.
Mùi nồng quá!
Hắn vào địa cung đã lâu như vậy rồi, đây là lần đầu cảm thấy có một mùi khủng bố đến vậy!
Nếu chiến đấu trực diện, hắn thấy mình không có khả năng thắng. Cũng giống với Lục Duyên, Grimm giơ ngón trỏ bên miệng, ra dấu với đám Trác Minh. Đám người Trác Minh lập tức dừng lại, yên lặng nhìn xung quanh. Đối với đoàn người phiêu lưu trong địa cung, đây là sự giao tiếp bình thường. Lục Duyên và Grimm nhìn nhau, đều kinh ngạc. Hai người cẩn thận tìm một góc tường, nhìn ra bên ngoài. Đằng sau cái góc đó là một thông đạo lớn như một cái quảng trường nhỏ, bên ven đường có một con giáp kỳ lân toàn thân màu đen, trên trán còn có một cái sừng, hình dáng giống như chó, cao khoảng mét 7 đang cúi đầu cắn một con cự xà dài hơn 5 mét, toàn thân màu vàng, trên lưng có một sọc đen. Bên cạnh còn có mấy con cự xà dài hơn 2 mét. Lục Duyên nhìn thấy con cự xà màu vàng trên đất, đồng tử co rút, có chút hoảng hốt. Rắn sọc đen bản thân nó vốn có kịch độc, sức mạnh, tốc độ và thể chất đều rất mạnh. Rắn sọc đen bình thường chỉ dài hơn 2 mét, con rắn dài hơn 5 mét này hiển nhiên là hung thú cấp tinh nhuệ rồi! Trình tôi luyện của rắn sọc đen ít nhất là 50%, rắn sọc đen cấp tinh nhuệ thì Lục Duyên cũng không dám dây vào. Chỉ là hơi bất ngờ vì nó lại chết trong miệng con hung thú này? ! Vậy thì con hung thú này rất là mạnh rồi!
Lục Duyên đánh giá con thú so với trong sách mà hắn đã từng thấy. Không lâu sau, hắn đã biết đây là con thú gì rồi: Sói Hắc Lân Giác.
Đây là hung thú hung mãnh phân bố trong cả khu vực thành Sa Nham. Số lượng của loài này rất ít nhưng sức mạnh bày đàn của chúng lại rất mạnh. Con sói yếu nhất đã cấp tinh nhuệ rồi, với lại là hung thú tinh nhuệ có trình tôi luyện lên tới hơn 80%! Nói vậy thì, bầy sói này sẽ có một con mãnh thú đầu đàn mạnh nhất. Chúng là một trong những loài thú săn mồi đỉnh nhất thành Sa Nham này! Không ngờ lại gặp loại mãnh thú này ở đây. Hắn quay đầu nhìn sang Grimm bên cạnh. Grimm cũng quay sang nhìn hắn.
Lục Duyên cũng thấy được vẻ kinh hãi qua ánh mắt của Grimm. Hai người nhìn nhau qua ánh mắt, từ từ lui về.
“Đội trưởng, Lục ca, sao vậy?”
Trác Minh cẩn thận hỏi.
Mấy người khác cũng nhìn về phía hai người.
Lục Duyên và Grimm nhìn nhau, Grimm nhăn mày nói:
“Không lạ gì, ở đó có một con sói Hắc Lân Giác đang ăn.”
“Cái gì? ! Sói Hắc Lân Giác? !”
Đám người Trác Minh trợn mắt, kinh ngạc thất sắc, mọi người lập tức nhẹ giọng, hơi lo lắng.
“Sao lại gặp được hung thú này ở đây được chứ? Chúng ta qua đó, khéo không đủ cho nó nhét kẽ răng đâu.”
“Đội trưởng, Duyên ca, giờ phải làm sao?”
Mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía Lục Duyên và Grimm.
Grimm cũng nhìn Lục Duyên:
“Lục Duyên, thực lực ngươi mạnh nhất, ngươi có ý tưởng gì không?”
Lục Duyên nhíu mày suy nghĩ, nói:
“Con sói này quá mạnh, chỉ ngửi thấy mùi thôi cũng khiến người ta hoảng sợ rồi, chúng ta không phải là đối thủ của nó, nên nghĩ cách chạy thoát đi.”
Nghe lời Lục Duyên nói, đám người Grimm gật đầu.
“Chúng ta đi về sau một đoạn, phía trước có một lối rẽ, chắc có thể thông ra khu di tích.”
Sau khi quyết định xong, đoàn người cẩn thận lui về sau, không dám làm phiền con sói kia nữa.
Họ đổi đường và tiếp tục đi về phía trước.
Càng tiến gần vào bên trong, càng khiến Lục Duyên cảm thấy số lượng loài hung thú tinh nhuệ rất nhiều. Có những loài hung thú mà ngay cả Lục Duyên cũng không phát giác ra nguy hiểm, may có Grimm nhận ra. Lúc này, kinh nghiệm thám hiểm địa cung phong phú cũng dần được thể hiện ra. Grim sống ở thành Sa Nham này mấy năm rồi, cách lẩn trốn hung thú thì có một bụng. Đây đều là kinh nghiệm dùng cái chết để đổi lấy của hắn!
Đám người vẫn tiếp tục tiến về trước.