Vốn dĩ Quang Minh Chi Tâm đã có hiệu quả chèn ép kẻ địch, mà khi hung thú dị hóa đối mặt với sức mạnh ánh sáng càng giống như gặp ngọn lửa khủng bố khiến chúng bị đốt thành tro, nên thấy việc này Lục Duyên cũng không hề ngạc nhiên.
Hắn dùng hết sức mạnh của Quang Minh Chi Tâm, làm cho ánh sáng đủ sức bức xạ hơn một nửa rừng rậm Thiên Hoang.
Lúc này kẽ nứt không gian chỉ mới xuất hiện, vì thế dị hoá ăn mòn chưa lan nhanh, tinh thần lực của Lục Duyên quét một lượt đã phát hiện ra, về cơ bản đến bây giờ tất cả ăn mòn đã bị xóa bỏ.
Sau đó Lục Duyên thấy mấy người Anastasia ở bên dưới cách đây không xa, trên mặt hắn chợt xuất hiện vẻ quái lạ.
Không ngờ họ cũng ở đây à?
Nhưng sau khi hắn nghĩ kĩ lại, nơi này cách rừng rậm Hắc Dạ cũng không xa lắm, hơn nữa tài nguyên trong rừng rậm Thiên Hoang còn nhiều và phong phú hơn rừng rậm Hắc Dạ, cũng nhiều hung thú dị hóa hơn. Với sự kiêu ngạo của Anastasia, có lẽ nàng ấy cũng đang đi về phía hang ổ của hung thú dị hóa đằng này, nên Lục Duyên cũng có thể hiểu được vì sao các nàng lại ở đây.
Trong tình huống bình thường, với thực lực của mấy người Anastasia, lại thêm tiểu thư Violet cùng với một chiến đế mà Lục Duyên không biết đang bảo vệ và hộ tống, thì chắc chắn họ sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm. Nhưng lần này các nàng hơi xui xẻo, vừa lúc lại gặp được tình huống này.
Nhưng cũng may còn có hắn.
Trong lòng Lục Duyên không khôi than thở, sao lần nào cũng thấy mấy người Anastasia đang xảy ra chuyện, lần trước là ở rừng rậm Hắc Dạ còn lần này lại ở đại bản doanh của Dạ Mi.
Chẳng lẽ Anastasia có thể chất kỳ quái thu hút mấy nguồn dị hóa sao?
Đương nhiên, Lục Duyên cũng chỉ nói đùa thôi, dù sao bây giờ hắn chỉ cần duy trì sức mạnh của Quang Minh Chi Tâm, đợi đến khi kẽ nứt không gian liên lại là được, cũng không cần làm gì nữa.
Ngay lúc này, Lục Duyên chợt nheo mắt lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía không gian xa xăm trên bầu trời.
Không gian giao động, một bóng người hiện ra.
Thấy bóng người này, Lục Duyên vừa có chút sửng sốt, vừa có chút ngạc nhiên.
Đây là vị đại lão mà Lục Duyên đã từng gặp một lần, Solomon Ngân Nguyệt - chiến thánh tinh linh có sức mạnh không gian.
Người này trước kia Lục Duyên đã gặp khi chữa trị kẽ nứt không gian ở Băng Mạch tinh, hắn ta là một đại sư chữa trị.
Khi ấy hắn ta còn bảo Lục Duyên nếu muốn tăng tu vi thì có thể tới Bổ Thiên thành tìm hắn. Lúc Lục Duyên vừa tới Bổ Thiên thành, hắn cũng cân nhắc rằng có nên đi tìm đại sư chữa trị này hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn tu luyện một cách chầm chậm nhưng yên bình.
Lục Duyên không ngờ lại gặp vị đại sư chữa trị cấp chiến thánh này ở đây.
Vốn dĩ sắc mặt của Solomon hơi nghiêm trọng, nghe nói có nguồn dị hóa xuất hiện rất quỷ dị ở rừng rậm Thiên Hoang, hắn ta lập tức chạy tới đây để tiêu diệt tác nhân gây ra dị hoá.
Nhưng khi hắn ta vừa đi tới không gian của rừng rậm Thiên Hoang, hắn ta lại không cảm nhận được khí tức kỳ lạ của dị hoá, nhưng lại cảm nhận được sức mạnh ánh sáng vô cùng mạnh mẽ.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào suýt chút nữa khiến đôi mắt của hắn ta mù luôn rồi.
Trong lòng Solomon cảm thấy có chút không rõ.
Hiện tượng dị hoá đâu rồi?
Chẳng lẽ nó đã bị vị cường giả nào diệt trừ rồi sao?
Ngay lập tức, hắn ta nhìn về phía mặt trời cách đó không xa.
Với thực lực của Solomon, hắn ta mạnh hơn các chiến thánh bình thường, nên hắn ta cũng có thể nhìn xuyên qua sức mạnh ánh sáng để thấy cảnh tượng bên trong.
Sau khi thấy Lục Duyên ở bên trong đó, Solomon hơi sững sờ, sau đó hắn ta lại nhíu mày suy nghĩ.
Hắn ta cảm nhận được trong đó chính là loài người, trông người đó có về quen quen, hình như hắn ta đã thấy ở đâu rồi.
Rất nhanh sau đó, Solomon chợt phản ứng lại, mắt hắn trừng to, nhìn về phía Lục Duyên bằng vẻ không thể tin nổi:
"Là ngươi sao? Tên tiểu tử liều lĩnh lúc trước đuổi theo người khác trong kẽ nứt không gian đúng không?"
Cả người Solomon cứng đờ.
Nếu hắn ta nhớ không nhằm, khi ấy tiểu tử liều lĩnh này còn chưa tiến hóa đến cấp chiến vương?
Lúc ấy rõ ràng hắn còn không đối phó nổi một thợ săn cấp chiến đế. Vậy mà mới trải qua một năm ngắn ngủi, hắn đã lên tới chiến thần rồi à?
Solomon thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Nếu không phải tinh thần lực của hắn ta vô cùng mạnh mẽ, hắn ta sẽ không nhớ lầm điều gì, thì thậm chí hắn ta còn nghĩ có khi mình nhận nhầm người rồi.
Lục Duyên thấy Solomon đã nhận ra mình, hắn cũng nở nụ cười, nói:
"Tiền bối, đã lâu không gặp, khí tức của kẽ nứt không gian nhiều hay ít?"
Cách chào hỏi của Lục Duyên giống như hỏi hôm nay thời tiết thế nào.
Dù sao người kia cũng là một đại sư chữa trị, Lục Duyên muốn tìm chủ đề mà đối phương cảm thấy hứng thú để bàn luận, đương nhiên hắn cũng phải tìm đề tài mà hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Lời Lục Duyên nói khiến cho Solomon xác nhận được thiếu niên loài người trước mặt này là thiếu niên loài người ngày xưa từng liều lĩnh đó, khóe miệng hắn ta khẽ co giật.