Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 889: Hở? ? ?.




Sứ đồ Thiên Tai còn lại nhếch mép nói:

"Biết rồi biết rồi, yên tâm đi, khu vực này có không ít hung thú dị hóa, cộng thêm khả năng ăn mòn của Thiên Tai, chúng ta chỉ cần ổn định thì sẽ không có vấn đề gì lớn"

Sứ đồ Thiên Tai còn lại cũng gật đầu.

"Tuyết Hàn đại nhân đã nói rồi, lần này không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn như lần trước, nếu không e rằng chúng ta sẽ chết rất thảm"

Vừa nói đến đây, sứ đồ Thiên Tai mặt đây tươi cười khẽ run rẩy, lộ ra vẻ sợ hãi.

Hắn nói:

"Vậy thì chuẩn bị bắt đầu thôi. Bảo người hầu dị hoá xuất phát"

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Lục Duyên đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, hai người đều sững sờ rồi đồng tử co lại, cảnh giác nhìn Lục Duyên, trong mắt đều là về hoảng sợ.

Họ đã là cường giả cấp thánh giả, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện người trước mặt này xuất hiện như thế nào!

Điều này khiến cho hai hai sứ đồ Thiên Tai mới lên chức bồn chồn trong lòng.

Sứ đồ Thiên Tai mặt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm Lục Duyên, hắn nói:

"Ngươi là ai! ?

Trong khi hắn nói, một nhóm người hầu dị hoá cấp thánh giả ở xung quanh đều nhìn về phía Lục Duyên, trong mắt bừng cháy ngọn lửa màu xanh quỷ dị, như thể chỉ cần nói sai một câu liền tấn công.

Lục Duyên liếc nhìn hơn ba mươi tên cấp thánh giả không biết còn phải là người không, trong mắt hắn hiện lên một tia phù văn màu trắng xám.

Ngay sau đó, phía sau những người hầu dị hoá này có một lưỡi liềm xám trắng xoẹt qua, cơ thể chúng đột nhiên cứng đờ tại chỗ, mất đi sức sống, trực tiếp tử vong.

Dù là cấp thánh giả, khi đối mặt với Lục Duyên hiện tại cũng chỉ có bị giết thôi.

Trừ khi là thánh giả cực kỳ mạnh mới có cơ hội tránh khỏi hiệu quả chết chóc của lưỡi liềm tử thần.

Trông thấy hơn ba mươi tên người hầu dị hoá đều đột nhiên tử vong, hai sứ đồ Thiên Tai đều trở nên ngơ ngác.

Họ trợn tròn to mắt nhìn những người hầu dị hoá chậm rãi rơi từ trên không trung xuống, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.

Đây là tình huống gì vậy? !

Đây là hơn ba mươi người hầu dị hoá đấy! Sao lại chết hết rồi? !

Tên loài người này đã làm gì? Sao hắn lại làm được? !

Trong lòng hai người đều là dấu chấm hỏi, rõ ràng thân là thánh giả, không sợ nóng không sợ lạnh, nhưng họ lại cảm thấy cơ thể lạnh buốt.

Sau khi bầu không khí trở nên im lặng, trên mặt Lục Duyên lộ ra một nụ cười ôn hòa, hắn nói:

"Ta hỏi các ngươi trả lời, có làm được không?"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên im lặng rồi trong mắt hai sứ đồ Thiên Tai bùng lên ngọn lửa màu xanh, mặt chúng đây vẻ điên cuồng, khẽ gào:

"Đừng hòng!"

Toàn thân hai người rực cháy ngọn lửa màu xanh, điên cuồng xông về phía Lục Duyên.

Thế nhưng, dù họ lao về phía Lục Duyên, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng mãi mãi không thể tiến lại gần Lục Duyên.

Cơ thể của hai người lúc này đang ở trong vết nứt không gian, cách Lục Duyên vô cùng xa, trừ khi phá vỡ vết nứt không gian, nếu không thì dù có là thánh giả cũng khó lòng mà lại gần Lục Duyên.

Đáng tiếc, dù là thánh giả, nhưng họ lại không có năng lực phá bỏ uy lực của không gian này.

Không thể không nói, một vài gen cấp thần biểu hiện giống như thần linh vậy.

Lục Duyên nhìn hai sứ đồ Thiên Tai điên cuồng này thì khẽ nhíu mày.

Nói thật thì, dù thực lực của hắn bây giờ cường đại, nhưng hắn lại không có năng lực xét hỏi, nghiêm hình bức cung gì đó.

Hai tên này vừa nhìn đã biết là phần tử điên cuồng, nghiêm hình bức cung chắc hẳn là không có tác dụng với chúng, thân là thánh giả, cũng không đơn giản chỉ là bức cung.

Điều này khiến Lục Duyên có chút phiền não.

Mà trong lúc Lục Duyên nhíu mày có chút phiền não, hai tên sứ đồ Thiên Tai lúc này càng lạnh buốt.

Họ nhìn nhau, trong mắt đây vẻ kinh hoàng.

Rõ ràng họ đang không ngừng tiến về phía con người này, kết quả khoảng cách giữa họ lại không hề được rút ngắn, sao có thể làm được như vậy? !

Chiến thần!

Từ này xuất hiện trong đầu hai người.

Chỉ có cường giả như vậy mới có thể làm được những chuyện thần kỳ khó lường như vậy nhỉ?

Vừa nghĩ tới thiếu niên trước mặt rõ ràng trông rất trẻ, tướng mạo lại anh tuấn này có thể là chiến thần, trong lòng hai người dần tuyệt vọng.

Sau đó, họ đều nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt đối phương, họ gầm gừ một tiếng, khắp người bùng cháy ngọn lửa, bùm một tiếng, cơ thể trực tiếp bị nổ tan tành, hoá thành sức mạnh khủng bố văng ra tứ phía.

Lục Duyên đang suy nghĩ không có cách nào có thể để họ nói ra một vài thông tin làm hắn cảm thấy hứng thú, đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn thấy hai sứ đồ Thiên Tai tự nổ, dư âm khủng bố đó chỉ xuất hiện trong phạm vi 1 mét, hắn không khỏi nhíu mày.

Tự nổ rồi ư?

Quyết đoán thế luôn?

Lục Duyên có chút bất lực rồi lắc lắc đầu.

Tự nổ thì tự nổ, dù gì hắn cũng thật sự không có cách gì khác.

Sau đó, Lục Duyên nhìn về phía vết nứt không gian.

Đôi mắt Lục Duyên bốc cháy lên ngọn lửa màu vàng, khắp người phát ra ánh sáng màu vàng, tầng trên của Khởi Nguyên Chi Địa vốn dĩ u ám, như thể có thêm một mặt trời.

Đến cả ánh lửa màu xanh kia cũng bị ánh nắng màu vàng áp chế.