Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 869: Chật Kín.




Người này ngay từ đầu đã luôn miệng nói muốn che chở hắn, kết quả là khoảng cách thực lực lại càng ngày càng lớn.

Một nụ cười dịu dàng hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Linh Linh:

"Đại tiểu thư, nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì hãy tu luyện cho tốt. A Duyên đã là người đứng thứ năm mươi trong bảng hoàng giả rồi, sợ là không bao lâu nữa sẽ nhắm đến vị trí thứ nhất, ngươi có chắc là bây giờ ngươi có thể che chở hắn không?"

Amy bị Vương Linh Linh nói vậy thì ho khan một tiếng, hơi nhìn sang chỗ khác, bộ dạng có chút chột dạ.

"Đợi, đợi ta nghiêm túc tu luyện, chắc chắn sẽ sớm mạnh lên"

Nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Amy, Lục Duyên cảm thấy có chút thú vị.

"Vậy thì ta sẽ đợi ngươi"

Sau đó, Lục Duyên lại nói với Amy và Vương Linh Linh về chuyện của tầng trên Khởi Nguyên Chi địa, hai người đều bày tỏ không có ý kiến gì.

Dù sao thì Amy, Vương Linh Linh với Tư Thính Tuyết và Rebecca, Dạ Dạ đều quen biết nhau, hơn nữa còn có quan hệ khá tốt.

Sau khi nói rõ mọi chuyện, Lục Duyên lại biến mất tại chỗ và trở về phòng trọng lực tiếp tục tu luyện.

Quảng trường trung tâm của Bạch Vân thành.

Thân ảnh của Lục Duyên đột nhiên xuất hiện, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt hắn bị dọa cho giật mình.

Quảng trường trung tâm có rất nhiều người, thậm chí đến cả không trung cũng có rất nhiều vật cưỡi, máy bay chiến đấu và cường giả từ cấp chiến vương trở lên đang lơ lửng.

Lục Duyên có chút sững sờ.

Ở đây sao lại có nhiều người quá vậy?

Không phải là đến xem hắn thách đấu đấy chứ?

Ngay khi Lục Duyên đang suy nghĩ thì có người phát hiện ra Lục Duyên và kêu lên:

"Đến rồi! Lục Duyên đến rồi!"

Nghe thấy vậy, mọi người đang trò chuyện đều nhao nhao nhìn về phía Lục Duyên, trong ánh mắt của mọi người chứa đựng về phức tạp kỳ lạ.

Có người thán phục, có người ngưỡng mộ, cũng có người đố kỵ.

Thiên phú và sức mạnh mà Lục Duyên thể hiện ra quá lớn, toàn bộ Bạch Vân thành gần như không có ai là không biết.

Lần trước sau khi Lục Duyên rời khỏi, trận thách đấu giành vị trí đứng đầu của bảng hoàng giả tại mười ngày sau đã được truyền khắp Bạch Vân thành, rất nhiều thiên tài cường giả mong chờ lần thách đấu này của Lục Duyên.

Nhìn thấy mọi người thực sự tới vì mình, Lục Duyên không khỏi giật giật khóe miệng, thế này cũng khoa trương quá rồi?

Lần thách đấu này của Lục Duyên, Tư Thính Tuyết và Rebecca vốn dĩ muốn tới, nhưng Lục Duyên cảm thấy rất nhanh sẽ kết thúc, cũng không cần thiết lắm, không chỉ hai nàng mà Amy và Vương Linh Linh cũng như vậy.

Nhưng Lục Duyên không ngờ rằng, bạn của mình không tới, người lạ lại tới cả một đống.

Hắn bất lực đi về phía bia đá.

Trước mặt hắn, một nhóm chiến sĩ gen nhao nhao tự động nhường đường để Lục Duyên đi qua.

Đúng lúc này, một thân ảnh vụt qua, dừng lại trước mặt Lục Duyên.

Cái đuôi mèo và đôi tai mèo màu đen, khuôn mặt xinh đẹp không biểu cảm, trông đáng yêu kia là Dạ Dạ.

"A Duyên"

Lần này Dạ Dạ tới là bởi vì trước kia hai người đã hẹn nhau, sau khi lần này Lục Duyên giành được vị trí thứ nhất thì sẽ tìm một nơi để chúc mừng, ăn một vài món ngon.

Lục Duyên cười rồi gật đầu:

"Ừ, đợi ta một lát, sắp kết thúc rồi"

"Ừm"

Dạ Dạ không cảm thấy Lục Duyên nói suông, chỉ hờ hững gật đầu.

Một số người ở bên cạnh đã biết được thực lực của Lục Duyên, cũng không cảm thấy có gì, đương nhiên cũng có một người không hiểu rõ về thực lực thật sự của Lục Duyên, nên lúc này xì xào bàn tán, cho rằng Lục Duyên quá ngạo mạn.

Đối với chuyện này, Lục Duyên đương nhiên không có gì để nói.

Ở sau lưng Dạ Dạ, Tiểu Bạch cũng bước ra, đi tới bên cạnh Dạ Dạ, thấp giọng nói:

"Điện hạ... Người cũng quá gấp rồi..."

Nói rồi nàng cười ngọt ngào nhìn Lục Duyên, ánh mắt hiện lên sự ngưỡng mộ:

"Lục công tử, lâu rồi không gặp"

"Tiểu Bạch, đã lâu không gặp"

Lục Duyên cười với Tiểu Bạch, mặt Tiểu Bạch ngay lập tức ửng hồng.

Sau đó, Lục Duyên đi đến trước bia đá và chờ đợi thử thách bắt đầu.

Rất nhanh, trong không trung vang lên tiếng rồng gầm, hư ảnh của lôi đài xuất hiện giữa không trung, tiếng trống trận vang vọng khắp Bạch Vân thành, thanh thế vô cùng lớn.

Lục Duyên đã từng trải nghiệm lúc thử thách ở bảng vương giả, chỉ là cảm thấy có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã quen.

Lúc sau, thân thể hắn biến mất tại chỗ, và xuất hiện trên lôi đài.

Ở đối diện Lục Duyên là một lục ma nhân với dáng người thấp bé, mặc áo choàng đen, đúng là Phổ Lan.

Sau khi Phổ Lan xuất hiện, trên khuôn mặt dữ tợn màu xanh lá đó mang một vẻ phức tạp.

Hắn nhìn Lục Duyên, giọng khàn khàn nói:

". Lúc xảy ra thú triều ở rừng rậm Hắc Dạ, ta cũng ở đó"

Lục Duyên sững sờ, sau đó lộ ra một nụ cười:

"Trùng hợp thế?"

"Khi đó ta đã biết, e rằng không bao lâu nữa ngươi sẽ đến lấy đi vị trí đứng đầu trong bảng hoàng giả... Có điều, không ngờ còn nhanh hơn ta nghĩ. Cho dù là vị đứng đầu trong bảng chiến đế, sợ rằng cũng chỉ thuộc về ngươi"

Phổ Lan thở dài, vẻ mặt rất phức tạp.

Lục Duyên cười:

"Đợi ta đột phá đến chiến đế, ta sẽ đi lấy"

Phổ Lan khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh sáng màu đen lóe lên khắp người, khí tức dâng trào.

Dù biết rằng mình không phải là đối thủ của Lục Duyên, nhưng thân là thiên tài siêu cấp đứng đầu bảng chiến hoàng, Phổ Lan không cho phép mình không đánh mà đầu hàng Ngay sau đó trận thách đấu được bắt đầu, cơ thể Phổ Lan biến mất tại chỗ, và ngay lập tức xuất hiện phía sau Lục Duyên.

Vào đúng lúc này, không gian nơi hắn sụp đổ, ngay sau đó, cơ thể của Phổ Lan cũng vỡ nát theo không gian, và hoá thành ánh sáng màu trắng biến mất.