"Ngươi phải bắt đầu thử thách rồi à?"
Tư Thính Tuyết mỉm cười nhìn Lục Duyên.
"Đương nhiên"
Lục Duyên đặt tay lên tấm bia đá, bắt đầu thử thách.
Thử thách của bảng cấp hoàng giả và bảng cấp vương giả là khác nhau, bảng cấp hoàng giả có thể thử thách tối đa trong năm mươi vị trí.
Điều này Lục Duyên có thể hiểu được, dù sao thì chiến hoàng ở tinh vực Bạch Vân đã được xếp vào hàng có chiến lực cao rồi.
Hơn nữa trong số chiến hoàng ở tinh vực Bạch Vân, có rất ít cường giả có thể đánh bại thiên tài của thử thách tư cách, ít hơn rất nhiều so với bảng thiên kiêu và bảng vương giả.
Điều này cũng đã giúp Khởi Nguyên Chi Địa nới lỏng điều kiện xếp hạng của thử thách.
Nói cách khác, Lục Duyên hoàn toàn có thể đạt đến vị trí thứ nhất trong hai lần.
Đây đương nhiên là một tin tốt đối với Lục Duyên, hắn có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Hắn trực tiếp lựa chọn thách đấu với chiến hoàng xếp thứ năm mươi.
Đó là một chiến sĩ man rợ tên là Gia Cú.
Một phòng cho thuê ở Bổ Thiên thành, tầng trên của Khởi Nguyên Chi Địa.
Gia Cú, chiến sĩ man nhân có dáng người cao lớn, mình đây cơ bắp đang ngồi khoanh chân trên giường tu luyện.
Đúng lúc này, hắn khẽ mở mắt ra, trong mắt hiện lên một vẻ ngạc nhiên.
" Lục Duyên... ? Loài người?"
Sau đó hắn như nghĩ đến điều gì đó, khoé miệng đột nhiên co lại:
". Không phải là cái tên Lục Duyên một mình ngăn chặn gần nửa thú triều trong rừng rậm Hắc Dạ đấy chứ? !"
Gia Cú cũng biết được một vài tin đồn về thú triều trong rừng rậm Hắc Dạ.
Dù sao thì có rất nhiều chiến sĩ gen khi đó coi chuyện này là đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi, có từng nhắc đến Lục Duyên.
Thậm chí không ít người còn cho rằng Lục Duyên là một trong những người mạnh nhất của thế hệ nhân tộc trẻ tuổi.
Bình thường chỉ có dòng dõi của chiến thần mới có được loại danh hiệu này.
Dù sao thì tài nguyên mà chiến thần đời sau có không giống với người bình thường, điểm xuất phát cũng cao hơn.
Có lẽ điểm kết thúc mà những chiến sĩ gen khác khổ nhọc cả một đời tạo ra cũng không bằng điểm xuất phát của họ.
Nhưng Lục Duyên chỉ một con người đến từ tinh cầu bình thường mà thôi, vậy mà lại có thể làm được điều này, nên đương nhiên sẽ có không ít người cảm thấy ngạc nhiên.
Dù Gia Cú chưa tự mình trải qua lần thú triều trong rừng rậm Hắc Dạ đó, nhưng cũng đã nghe qua tên của Lục Duyên.
Hắn khẽ nheo mắt lại, lộ ra vẻ mong chờ, trực tiếp lựa chọn xác nhận.
Ngay sau đó, Gia Cú liền biến mất tại chỗ.
Ở quảng trường trung tâm của Bạch Vân thành.
Trên lôi đài, thân ảnh của Lục Duyên và Gia Cú đồng thời xuất hiện.
Gia Cú có về ngoài thô kệch, cao to và đầy cơ bắp, hắn mặc một bộ chiến giáp kim loại màu xám, bộ chiến giáp đó trông rất nặng nề, bao bọc hắn lại giống như một pháo đài thép.
Mà trong tay Gia Cú còn cầm một tấm khiên khổng lồ có gai nhọn.
Lục Duyên nhìn lướt qua, ngay lập tức đã biết người này là chiến sĩ hệ bảo vệ.
Trong lúc Lục Duyên quan sát Gia Cú, thì Gia Cú cũng đang quan sát Lục Duyên.
Hắn nhếch miệng cười và nói:
"Ngươi là Lục Duyên, người đã ngăn chặn thú triều ở rừng rậm Hắc Dạ?"
Lục Duyên sững sờ, nghi hoặc nhìn Gia Cú, không nghĩ rằng hắn lại hỏi như vậy.
Có điều đây cũng chẳng phải chuyện gì khó nói, dù gì khi đó cũng có rất nhiều người có mặt.
Lục Duyên cười gật đầu:
"Đúng, không ngờ Gia Cú tiền bối cũng biết? Khi đó ngươi cũng ở đấy sao?"
Gia Cú nhẹ lắc đầu, cười nói:
"Không phải, chỉ là gần đây trong Bổ Thiên thành có lưu truyền danh tiếng của ngươi, ta cũng có nghe nói"
Lục Duyên:
"2?
Bây giờ hắn nổi tiếng đến vậy sao? Đến cả Bổ Thiên thành cũng có truyền thuyết về hắn?
Lục Duyên không khỏi giật giật khóe miệng.
Trong khi Lục Duyên kinh ngạc, thì mắt Gia Cú sáng lên, hắn nói:
"Nếu ngươi là Lục Duyên, vậy ta có lẽ không phải đối thủ của ngươi... Đến đi, để ta xem thử ngươi mạnh đến mức nào, phá vỡ phòng ngự của ta thì ngươi sẽ thắng"
Nói rồi, Gia Cú gầm nhẹ một tiếng, dựng tấm khiên khổng lồ lên, giống như một thành trì kiên cố, xung quanh cơ thể có những luồng kim khí màu trắng xám chói rực lưu chuyển, khí tức dâng trào, vừa mạnh mẽ vừa ổn định.
Lục Duyên thấy vậy thì khẽ mỉm cười, hắn tiện tay vung trọng kiếm trong tay.
Ngay lập tức, một luồng kiếm quang màu trắng nhạt xoẹt qua trăm mét, loé lên một cái rồi biến mất, trong nháy mắt đã xoẹt qua người Gia Cú.
Gia Cú đơ người, mặt đầy kinh ngạc, sau đó hóa thành ánh sáng trắng và tan biến.
Nhìn thấy cảnh này, những chiến sĩ gen đang xem thách đấu ở phía dưới đều hết sức ngạc nhiên, có chút ngỡ ngàng.
Bầu không khí ở quảng trường trung tâm ngay lập tức trở nên yên ắng, sau đó mới có những tiếng thì thầm bàn tán.
Những tai mắt nhao nhao trao đổi với người mà mình quen.
"Còn chưa dùng đến kỹ năng chiến đấu? ! Chỉ tiện tay vung một kiếm mà đã hạ được Gia Cú rồi? ?"
"Tên... Gia Cú này là chiến sĩ gen hệ bảo vệ đã ghi lại tất cả gen siêu phàm, năng lực phòng ngự đó đến nhiều chiến đế còn không thể một lần phá vỡ. Thực lực của Lục Duyên là sao vậy? Có mạnh quá không vậy?"
"Đúng vậy, cảm giác như khả năng công kích này còn mạnh hơn mười người đứng đầu bảng hoàng giả rồi"
"Nếu nói như vậy, Lục Duyên tiên sinh chẳng nhẽ lại xếp thứ nhất?"
Lời này vừa dứt, những chiến sĩ gen ở gần đó đều ngơ ngác nhìn nhau, mặt đầy kinh ngạc.