Nếu như không phải nhục thân của Lục Duyên đủ cường tráng, sức lực này cũng đủ để bẻ gãy chân của hắn.
Lục Duyên thấy dáng về kia của Rebecca thì cũng mặc kệ nàng ôm lấy chân mình, sau đó tiếp tục trị liệu.
Theo gian trôi dần, hồi lâu sau cuối cùng Rebecca cũng thuận lợi hoàn thành ghi lại gen, sau đó từng đốm lửa dần xuất hiện trên người nàng và bao vây nàng trong đó, ngay cả thân thể Lục Duyên cũng bị ngọn lửa thiêu đốt.
Có điều dựa vào độ cường tráng của thân thể Lục Duyên, ngọn lửa này chỉ khiến hắn cảm thấy hơi ấm áp mà thôi.
Thế nhưng xung quanh lại bắt đầu cháy rừng rực, suy cho cùng đây cũng lạ ngọn lửa khi ghi lại gen cấp đế, mặc dù chỉ hơi lan ra một chút do ghi lại gen, nhưng nhiệt độ vẫn rất cao.
Lục Duyên nhíu mày lại, hắn tách chỗ mình và Rebecca đang ngồi và xung quanh ra thành một không gian độc lập, để ngọn lửa không thể lan ra xung quanh.
Sau đó, Lục Duyên nhìn Rebecca đang nhắm chặt hai mắt bằng ánh mắt hơi thương xót, hiện tại nàng đang chiến đấu với tàn hồn của gen, đoán chắc sẽ cần một khoảng thời gian.
Mấy ngày sau ngọn lửa mới từ từ lắng xuống, lộ ra thân thể tràn đầy vết máu của Rebecca.
"Hic... Đau chết mất..."
Lục Duyên nở một nụ cười với Rebecca:
"Thế nào rồi? Không sao chứ?"
Lúc này Rebecca mới hồi phục tinh thần, trên khuôn mặt vẫn còn đầy vết máu của nàng lộ ra nụ cười xán lạn:
"A Duyên A Duyên, ta thành công rồi!"
"Ừm, ta biết, không hổ là người!"
Lục Duyên giơ ngón tay cái lên với Rebecca.
Rebecca đắc chí cười ha hả không ngừng, sau đó nàng mới phát hiện mình đang ôm đùi Lục Duyên, thân thể cứng đờ trong nháy mắt.
Từ lúc nào mà nàng đã biến thành tư thế này? !
Sau một lúc cứng ngắc, nàng đột nhiên liếc mắt nhìn Lục Duyên, sau đó trong đôi mắt xuất hiện ánh nước, thân thể cũng leo lên trên rồi ôm lấy hắn tựa như một con lười, con ngươi màu đỏ cam nhìn Lục Duyên chăm chú rồi tiếp tục hỏi vấn đề lúc trước:
", Đó là cảm giác gì?"
.. Lại lược bỏ mấy vạn chữ...
Sau một ngày nghỉ ngơi hôm đó, Tư Thính Tuyết cảm giác chân mình đã hết mềm nhũn thì mới ra khỏi cửa phòng, chẳng mấy chốc nàng đã cảm nhận được sóng khí dị thường truyền đến từ căn phòng của Rebecca.
Nàng hơi nhíu mày lại mà liếc nhìn về phía phòng của Rebecca, hiển nhiên Rebecca đang ghi lại gen.
Đương nhiên Lục Duyên cũng ở trong đó.
Nghĩ đến đây, Tư Thính Tuyết hơi cắn môi dưới rồi lại khẽ thở dài.
"Tên khốn kia"
Nàng thong thả bước đi đi lại lại mấy bước, sau đó âm thầm đi tới cửa phòng Rebecca rồi khoanh chân ngồi xuống, ngay cả tu luyện cũng mặc kệ.
Mặc dù có Lục Duyên ở bên trong bảo vệ, nhưng Rebecca là người bạn thân nhất của nàng, nên Tư Thính Tuyết vẫn chọn ngồi lại chỗ này trông nom.
Mấy ngày sau, sóng khí trong phòng Rebecca càng ngày càng bình ổn, mắt Tư Thính Tuyết sáng lên, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Nàng biết Rebecca đã hoàn thành quá trình ghi lại gen.
Vì có Lục Duyên ở trong đó nên nàng cũng không quá lo lắng, nhưng hiện tại mọi thứ đã kết thúc, nàng vẫn nhịn không được mà cảm thấy hơi vui vẻ.
Có điều chẳng mấy chốc, nụ cười trên mặt Tư Thính Tuyết đã cứng đờ.
Vì có vài âm thành kỳ lạ truyền ra từ trong phòng của Rebecca.
Tư Thính Tuyết đột nhiên hiểu ra cái gì đấy, gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng rõ rệt, toàn thân cứng đờ tại chỗ, hơi ngẩn người.
Tư Thính Tuyết nhanh chóng hồi phục tinh thần, trong lòng thấy hơi khó chịu, nàng vừa nâng tay lên định gõ cửa nhưng lại dừng lại trước cánh cửa, sau đó nàng hừ nhẹ một tiếng rồi từ từ buông tay.
Sao Rebecca lại phát ra... âm thanh kỳ lạ như vậy? !
Tư Thính Tuyết cảm thấy vô cùng xấu hổ, hôm qua mình cũng phát ra âm thành như Vậy sao? !
Sắc mặt nàng thoáng thay đổi rồi định quay người rời đi, nhưng dường như âm thanh trong căn phòng này cứ lực hấp kỳ lạ nào đó, khiến nàng đứng yên ở cạnh cửa không hề nhúc nhích.
Sáng sớm hôm sau, Lục Duyên vừa tỉnh lại đã cười khẽ khi thấy Rebecca đang ôm lấy hắn tựa như một con bạch tuộc.
Thật khác với lúc Tư Thính Tuyết ngủ, Rebecca thích ôm vật gì đó khi ngủ hơn.
Có thể nhìn ra điểm này từ rất nhiều búp bê ở trong phòng của Rebecca, chỉ có điều bây giờ nàng không ôm búp bê mà là ôm Lục Duyên.
Một lát sau, Rebecca cũng lờ mờ mở mắt ra.
Con ngươi màu cam kia từ mê mang rồi dần tập trung lại, sau đó lộ ra nụ cười xán lạn:
"Chào buổi sáng A Duyên... Ha ha ha..."
Nói xong Rebecca lại cọ cọ lên người Lục Duyên, vẻ mặt tràn đầy hài lòng.
Lục Duyên cười xoa đầu Rebecca, nhẹ nhàng nói:
"Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi chứ?"
Dù sao Rebecca đã ghi lại gen siêu phàm trong mấy ngày liền, tiêu hao rất nhiều tinh lực và thể lực, hôm qua lại còn bị Lục Duyên bắt nạt nữa nên chắc chắn rất mệt.
Rebecca ừ nhẹ một tiếng rồi ôm chặt lấy Lục Duyên và làm nũng:
"Vậy ngươi ở bên cạnh ta nhé"
Lục Duyên bật cười bất đắc dĩ:
"Được"
Qua thêm một lúc, đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến làm cho Rebecca vừa mới ngủ cũng giật mình tỉnh lại.
Nàng nghĩ đến cái gì đó, thế là gương mặt xinh đẹp lập tức hiện lên vẻ sợ hãi:
"Xong rồi, Tiểu Tuyết muốn giết ta!"
Lục Duyên dường như cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo truyền đến từ ngoài cửa.