Đoàn người nhanh chóng vào thành phố. Đường đi bên trong rất sạch sẽ, trên đường luôn có một đội chiến sĩ gen tuần tra, đội viên là chiến vương, đội trưởng thì là chiến hoàng.
Họ đều là những cô gái tuyệt sắc của Dạ Mị. Các nàng đi tuần tra trên đường phố tạo thành một khung cảnh xinh đẹp, luôn thu hút ánh nhìn của người khác từ xa.
Lục Duyên không kìm được nhìn lâu một chút, không thể không nói thiên phú của chủng tộc Dạ Mị rất mạnh.
Hắn hơi cảm thán, sau đó lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh băng ở bên cạnh.
Lục Duyên quay đầu thì thấy Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh căm.
Thấy hắn nhìn sang, gương mặt quyến rũ xinh đẹp của Lý Thanh Hòa nở một nụ cười xấu Xa:
"Sao? Rất đẹp đúng không?"
Lục Duyên ho khan, nghiêm túc nói:
"Khu... Đúng là rất đẹp, nhưng vẫn còn thua Thanh Hoà tỷ một ít."
"Phụt.."
Sương Nguyệt ở bên cạnh không nhịn được bật cười, cũng nguýt hắn rồi cười nói:
"Sao A Duyên lại sợ nàng ấy, đến cả chị đây cũng thấy đẹp mà, có gì mà xấu hổ chứ?"
"Nguyệt Nguyệt thối, ngươi không lên tiếng thì chẳng ai bảo ngươi cầm đầu!"
Lý Thanh Hòa trừng mắt liếc Sương Nguyệt.
Tư Thính Vũ bên cạnh không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu.
Lục Duyên ho khan, đang muốn lên tiếng thì chợt nghe có người kêu hắn.
"Lục Duyên?"
Lục Duyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía phía trước.
Cách đó không xa, có một vài Dạ Mị đang kinh ngạc nhìn hắn.
Lục Duyên nhìn thoáng qua thì nhận ra hai người.
Một người là Chyzh từng bị hắn khiêu chiến ở bảng Thiên Kiêu. Người còn lại hắn đã từng gặp ở Bạch Vân thành, Anastasia.
Những Dạ Mị này còn đẹp hơn những Dạ Mị tuần tra trước đó, ai ai cũng đều có nhan sắc tuyệt đỉnh.
Những chiến sĩ gen xung quanh luôn nhìn các nàng, bị các nàng thu hút.
Nhất là Anastasia, con ngươi màu đỏ sậm mang vẻ cao ngạo tự tin khiến người khác nghĩ nàng chính là nữ vương.
Người kêu hắn chính là Anastasia.
Lục Duyên không ngờ nàng biết hắn, có điều hắn nghĩ dẫu sao mình cũng là người từng đứng đầu bảng Thiên Kiêu và bảng Vương giả, chắc cũng có tên có tuổi.
Ngược lại, Anastasia là thiên tài đến từ Bạch Vân thành nên nàng biết hắn là chuyện bình thường.
Thấy Anastasia và những Dạ Mị khác, Lý Thanh Hoà hơi nhướng mày, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp càng thêm tươi tắn. Nàng nhìn Lục Duyên tựa như đang hỏi những Dạ Mị này là thế nào?
Tu Thính Vũ bên cạnh khẽ cau mày, nhìn thoáng qua Anastasia rồi lại nhìn Lục Duyên.
Ánh mắt Sương Nguyệt khẽ loé lên tia sửng sốt, cười hì hì nhìn Lục Duyên như đang xem một bộ phim rất thú vị.
Lục Duyên chú ý tới ánh mắt ba người thì khẽ co rút khoé miệng. Ai ngờ được đám người của Anastasia lại đột ngột chào hỏi với hắn chứ?
Trước đó hắn không hề nhận ra Anastasia, giữa họ chỉ có duyên gặp mặt một lần mà thôi.
Hơn nữa hắn cũng không ngờ thiên tài bảng Thiên Kiêu và thiên tài nhất bảng Vương Giả lại ở chỗ này.
Nhưng nghĩ lại thì đây là thành thị của Dạ Mị, cuộc gặp gõ này cũng dễ hiểu.
Anastasia còn chưa đến chiến hoàng, nàng là thiên tài cấp bậc chiến vương nên đến Khởi Nguyên Chi Địa để rèn luyện là chuyện bình thường.
Lục Duyên đang suy nghĩ, Anastasia nhìn hắn và nói với phong thái vẫn đầy tự tin như trước:
"Ta là Anastasia, chắc ngươi biết ta, không ngờ ngươi lại ở Dạ Mị thành"
Lục Duyên cười một tiếng:
"Đương nhiên ta biết tiểu thư Anastasia. Ta, Thanh Hòa tỷ nhà ta, đạo sư và cái kẻ hóng trò vui này đến rừng rậm để săn giết hung thú"
Gương mặt xinh đẹp của Thanh Hoà tỷ hiện lên nụ cười đáng yêu. Nàng ôm lấy cánh tay Lục Duyên, Tư Thính Tuyết thì tuy không thể làm được hành động thân mật như thế nhưng vẫn vô tình cố ý đứng gần hắn hơn.
Gương mặt của Sương Nguyệt đây ngơ ngác, khoé miệng co rút?
Hóng trò vui?
Ừ, được rồi, trông nàng giống đi xem hài thật.
Lúc này, Anastasia mới nhìn sang Lý Thanh Hòa, Tư Thính Vũ và kẻ xem trò vui Sương Nguyệt.
Con ngươi màu đỏ sậm của nàng chợt loé, cười với ba người:
"Hoan nghênh mọi người đến Dạ Mị"
Sau đó nàng quay đầu nhìn Lục Duyên:
"Nghe nói ngươi đã thăng đến chiến hoàng, chẳng biết thực lực hiện tại của ngươi ra sao? Thú triều dị hoá sắp đến, hy vọng có thể nhìn thấy thực lực của ngươi"
Lục Dyên nhướng mày, cười nói:
"Đến lúc đó sẽ có cơ hội"
Anastasia gật đầu, không nói thêm, sau đó dẫn các Dạ Mị đi.
Nhìn nàng rời khỏi, Lý Thanh Hòa mỉm cười híp mắt nhìn Lục Duyên.
"Được phết nhờ, lại có một Dạ Mị mê đắm ngươi rồi? Sức hút của A Duyên đệ nhà ta lớn quá chừng"
Nếu Lục Duyên không cảm nhận được lực tay của Lý Thanh Hòa thì hắn còn cho rằng người này đang khen hắn đấy.
Khoé miệng hắn co rút:
"Thanh Hòa tỷ, ta không quen biết nàng, ai ngờ nàng lại bất ngờ đến chào hỏi ta chứ?"
Hắn suy nghĩ rồi trầm tư...
"Có thể do ta rất lợi hại nên nàng mới bị ta thu hút chăng?"
Khoé miệng Lý Thanh Hòa co rút, còn Tư Thính Vũ bên cạnh thì mặt đen như than, Sương Nguyệt lại cười ha hả:
"A Duyên, ngươi tự kỷ thấy gớm"
Hắn thấy vẻ mặt kỳ lạ của ba người thì nhếch mép:
"Nếu không thì tại sao?"
Ba người cứng đờ, nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Im lặng một lát, Lý Thanh Hòa mới nói:
"Đi thôi, trước tiên phải tìm chỗ ở"
Khi Lục Duyên và ba người kia rời khỏi, đảm người xung quanh ban nãy chú ý đến bọn Anastasia cũng chú ý đến bốn người Lục Duyên, xì xào bàn tán.