Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 794: Nghi ngờ.




Có phải là người hai đầu mà hắn gặp trước đây không? Hay là cùng một tộc người với họ?

Trong lòng Lục Duyên hơi tò mò.

Phía sau Lục Duyên, ba người Lý Thanh Hòa đều mở to hai mắt ra nhìn, họ cũng cảm thấy kinh ngạc.

Sương Nguyệt híp mắt lên tiếng:

"Đó là người hai đầu của tộc Ma Nhân, thực lực của chủng tộc họ cực kỳ mạnh, có tới vài người ở cấp thánh, thái độ và cách hành xử cũng rất ngang ngược. Không ngờ có một đội chết ở nơi này..."

Lý Thanh Hòa nhìn thoáng qua cái đầu đang trừng to mắt, trong mắt hiện lên vẻ bàng hoàng nằm dưới đất kia. Nàng tò mò hỏi:

"Họ gặp hung thú dị hóa gì mà đến nỗi bị diệt toàn quân thế kia"

"Tìm quanh đây xem, biết đâu có manh mối gì"

Tư Thính Vũ nắm trường thương trong tay, cảnh giác nhìn xung quanh.

Bốn người chia ra xem xét xung quanh. Lục Duyên đi đạo quanh chỗ lộn xộn này, phát hiện khá nhiều người hai đầu của tộc Ma Nhân đã chết. Hầu hết những người hai đầu tộc Ma Nhân đều mặc áo giáp đen không khác áo giáp của người hai đầu tộc Ma Nhân hắn đã gặp trước kia.

Đúng lúc này, Lục Duyên nghe thấy một tiếng thét thất thanh:

"Các ngươi mau tới đây nhìn xem!"

Nghe thấy tiếng kêu, Lục Duyên quay đầu lại nhìn. Õ phía xa, Sương Nguyệt đang đứng trước một cái hố sâu, nàng đang nhìn vào dưới hố.

Lục Duyên hơi nhíu mày, thân thể biến mất tại chỗ rồi xuất hiện bên cạnh Sương Nguyệt. Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ cũng nhanh chóng bay về phía Sương Nguyệt.

Lục Duyên đứng bên cạnh nhìn xuống hố. Sau đó hắn kinh ngạc mở to hai mắt.

Dưới hố sâu có một thi thể không phải người hai đầu của tộc Ma Nhân mà là xác mang hình dáng con người với làn da màu tím, vừa cao vừa gầy trơ xương.

Thi thể này không được hoàn chỉnh, chỉ còn lại một phần, trường bào màu xanh biếc rách bươm bao trùm lên thi thể. Cho dù chỉ là một phần thi thể thôi cũng tỏa ra tà khí dày đặc.

Thậm chí trên thân thể còn có ngọn lửa màu xanh chưa bị dập tắt, nó đang đốt cháy cái xác thật chậm rãi, xung quanh còn có một ít dấu vết ăn mòn.

"Đây là chiến sĩ gen... người Tân Tây?"

Lý Thanh Hòa nhíu mày hỏi với vẻ không chắc chắn.

"Nếu là chiến sĩ gen thì chắc không có hơi thở như vậy chứ nhỉ? Người này hơi giống hung thú dị hóa ấy?"

Sương Nguyệt không nhịn được đáp lại. Nàng quan sát chiến sĩ gen phía dưới rồi nói tiếp:

"Nhưng mà, nếu là chiến sĩ gen thì sau khi bị dị hóa sẽ bị Khởi Nguyên Chi Địa cưỡng chế loại bỏ ra ngoài mới đúng"

Không phải chưa từng có chiến sĩ gen bị dị hóa xuất hiện trên thượng tầng của Khởi Nguyên Chi địa trước đó, nhưng tất cả những chiến sĩ gen bị dị hóa đều bị tước đi chiến văn gen và bị Khởi Nguyên Chi Địa gạt bỏ, khá giống hiện tượng bài trừ dị loại.

Lục Duyên nghe đoạn đối thoại giữa hai người, hắn nhíu mày muốn lên tiếng.

Đúng lúc này, đột nhiên Lục Duyên biến sắc. Hắn nhìn sang trái, bên đó có một hơi thở vô cùng mạnh mẽ đang tới gần rất nhanh.

Không biết có phải nó tới đây vì bị hào quang màu xanh biếc ban nãy thu hút không.

Sau khi cảm nhận từ xa, sắc mặt Lục Duyên trở nên hơi kì lạ.

Kẻ đang nhanh chóng tới đây cũng là người hai đầu tộc Ma Nhân. Mà tình cờ là đám người bị Lục Duyên ngăn lại trước đây nữa.

Lục Duyên nhìn những thi thể người hai đầu tộc Ma Nhân nằm trên mặt đất, suy đoán trong lòng.

Chắc là định tập hợp ở nơi này chăng?

Chỉ qua một lúc ngắn ngủi, những hơi thở kia tới gần với tốc độ nhanh như chớp. Ngay cả ba người Lý Thanh Hòa cũng cảm nhận được điều đó.

Ba người cũng hơi không giữ được vẻ bình tĩnh, đều nhìn về hướng hơi thở truyền đến.

Ngay sau đó, từng bóng dáng cao lớn chạy ra khỏi cánh rừng và đi tới khu vực hỗn loạn này.

Sau khi nhìn thấy thi thể trên mặt đất, đám người hai đầu tộc Ma Nhân đều sửng sốt.

Một đầu của tên thủ lĩnh cấp chiến đế liếc nhìn những cái xác nằm trên mặt đất, cái đầu còn lại thì nhìn về phía bốn người Lý Thanh Hòa đang đứng.

Trong mắt hắn hiện ra một tia máu, hắn gầm lên một cách lạnh lẽo:

"Các ngươi chán sống rồi!"

Toàn thân hắn lóe lên hào quang vàng tối, khí thế dâng trào mãnh liệt. Ngay sau đó, hắn xông thẳng tới mấy người Lục Duyên, trong tay xuất hiện một cây chiến phủ cực lớn chuẩn bị tấn công.

Lục Duyên nhíu mày, khuôn mặt hắn hiện lên sự lạnh lùng.

Trước đó Sương Nguyệt đã nói rằng cách hành xử của người hai đầu tộc Ma Nhân rất ngang ngược, Lục Duyên còn không cho là đúng, giờ mới thấy đúng là hơi ngang ngược thật.

Vì họ có mặt tại hiện trường nên hắn không thèm hỏi nguyên do đã tấn công họ sao?

Hắn tưởng họ là hung thủ chắc?

Làm gì có hung thủ nào huênh hoang đến mức gây án xong vẫn không rời khỏi hiện trường?

Lục Duyên bực bội nghĩ thầm, những đốm sao trời hiện lên quanh thân.

Thân thể hắn biến mất ngay tại chỗ.

Ẩm!

Tiếng động lớn vang lên, tốc độ bị đánh văng trở lại của tên người hai đầu tộc Ma Nhân cấp chiến đế còn nhanh hơn cả lúc hắn nhào tới lúc nãy. Hai cái đầu đều hơi nhăn mặt vì đau, hắn há mồm ho ra một ngụm máu tươi.

Những người hai đầu tộc Ma Nhân khác vốn trong cơn giận dữ, phẫn nộ định tấn công nhìn thấy cảnh tượng này thì đều chết trân tại chỗ. Vẻ mặt ai cũng kinh ngạc khi nhìn thấy tên hai đầu tộc Ma Nhân cấp chiến đế bị đánh văng trở lại.