Đôi mắt của người mặc áo choàng đen không ngừng chớp chớp, hắn hiểu rõ nếu như bây giờ bị cản trở, thì không bao lâu nữa sẽ có người một chiến đế mới xuất hiện, hắn suy nghĩ, một tia sáng điên cuồng hiện lên trong mắt hắn, sau đó hắn lại gầm gừ:
"Tên khốn chết tiệt! Dám để ta hái quả trước! Các ngươi đều sẽ phải chết!"
Trong lúc nói, những làn sương mù xung quanh hắn điên cuồng dâng trào, xung quanh sương mù đen, có một làn sương trắng xám tràn ra, trong sương mù có những điểm sáng màu đen.
Lúc đầu có mười một điểm, bây giờ biến thành tám điểm.
Người đàn ông mặc áo choàng đen hít một hơi sâu, những làn sương trắng xám và điểm sáng màu đen cùng đi vào dưới áo choàng đen, giống như là bị người mặc áo choàng đen nuốt chửng.
Sau đó, sương mù xung quanh người mặc áo choàng đen dâng trào, khí tức liên tục tăng vọt.
Thấy cảnh này, đồng tử của Lý Tinh Hải đột ngột co rút lại, hắn kinh ngạc nhìn người mặc áo choàng đen, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Chỉ trong chốc lát, khí tức của người mặc áo choàng đen đã vượt qua hắn, và đạt đến cường độ chiến đế viên mãn.
Lý Tinh Hải đột nhiên cảm thấy nghiêm trọng. Tên này đã làm gì vậy? !
Khi biểu cảm của Lý Thanh Hòa đang nghiêm trọng, thì người mặc áo choàng đen đột nhiên tức giận và hét lên:
"Chết tiệt! Là ai đã trộm sức mạnh của ta? ! Rốt cuộc là ai? ?"
Nghe thấy vậy, trong mắt Lý Tinh Hải đây vẻ nghi hoặc.
Hắn không nghĩ nhiều, sức mạnh cuồng bạo dâng trào, lại một lần nữa tấn công người mặc áo choàng đen.
Người đàn ông mặc áo choàng đen vốn tưởng rằng mình đã hấp thụ phệ hồn châu bị phân tán, dù phệ hồn châu chưa phát triển đến cực hạn, thì cũng đã đủ để hắn đột phá đến cấp chiến thánh.
Thế nhưng, ngàn lần không ngờ rằng, sức mạnh bên trong phệ hồn châu đã bị ai đó cướp mất! Hắn chỉ đạt đến cấp độ chiến đế viên mãn.
Nó yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Người đàn ông mặc áo choàng đen vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn còn chưa kịp phẫn nộ, bởi vì tên chiến đế chết tiệt kia đã lại phát động tấn công.
Người mặc áo choàng đen tức giận gầm lên, hắn vung đao dài trong tay, chém nát những lưỡi liềm xung quanh, sau đó xông về phía Lý Tinh Hải.
Khi sức mạnh của hắn tăng vọt, thì dù có đang ở trong khu vực bóng tối của Lý Tinh Hải, hắn vẫn bắt đầu chiếm được lợi thế.
Lý Tinh Hải mặt ngưng trọng, chỉ có thể miễn cưỡng chống đố sự tấn công của người mặc áo choàng đen, tiếng rít kỳ lạ dưới con đao dài khiến cho đầu óc Lý Tinh Hải đau như bị kim đâm, hoàn toàn khác với tiếng rít trước đó.
Có điều, Lý Tinh Hải vẫn không rút lui, nếu như hắn rút lui thì khu vực bóng tối sẽ mất đi hiệu quả, mất đi sự áp chế của khu vực bóng tối, người mặc áo choàng đen sẽ có thể phá hủy tất cả những sinh mệnh và kiến trúc gần đó trong thời gian ngắn.
Cheng!
m thanh va chạm vang lên, Lý Tinh Hải bay ra ngoài, sắc mặt hơi nhợt nhạt, tay cầm kiếm run lên.
Vào đúng lúc này, Tư Kỳ tiến vào khu vực bóng tối, giáp vảy màu xanh băng xuất hiện trên người hắn, trong mắt hắn có con ngươi rồng màu đỏ vàng.
Sau khi thấy Tư Kỳ, Lý Tinh Hải thở phào một hơi, thả lỏng hơn chút.
Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn:
"Lão kia, nếu ngươi không tới thì ta không ngăn nổi nữa đâu"
Tư Kỳ mặt đây nghiêm túc nhìn người mặc áo choàng đen ở đằng xa:
"Rốt cuộc hắn là ai?"
"Không biết"
"Bắt hắn lại là biết ngay"
Tư Kỳ cười lạnh, xông về phía người mặc áo choàng đen trước.
Rồi Lý Tinh Hải cũng theo sát phía sau.
Đối mặt với hai chiến đế cực kỳ mạnh, người đàn ông mặc áo choàng đen vẫn không chịu thua kém, hắn cũng lao về phía hai người họ.
Một trận đấu quyết liệt hơn trước đã được nổ ra.
Mấy phút trước.
Tại một góc của đế đô, Đồng Thư dẫn theo Đồng Mộng Hàm di chuyển.
Liếc nhìn quân thủ vệ Hồng Phong ở phía sau, một vẻ dữ tợn hiện lên trên khuôn mặt đầy nếp nhăn màu đen của hắn.
Mà Đồng Mộng Hàm vẫn điều khiển phệ hồn châu, và đang chiếm đoạt linh hồn.
Đúng lúc này, sắc mặt của Đồng Mộng Hàm đột nhiên trắng bệch, ho ra một ngụm máu đen.
Đồng Thư sửng sốt, nhìn Đồng Mộng Hàm với sắc mặt khó coi:
"Mộng Hàm? Có chuyện gì vậy?"
Đồng Mộng Hàm lắc đầu, mặt đầy vẻ kinh ngạc:
"Ta không biết... phệ hồn châu... khụ khu..."
Nàng còn chưa dứt lời thì lại bắt đầu ho dữ dội, ho ra những ngụm máu tươi.
Sau đó sức sống của nàng dường như đã tiêu tán theo tiếng ho, sương mù trong cơ thể dần dần bạo loạn, một viên trân châu màu đen bay ra.
Thấy cảnh này, sắc mặt Đồng Thư thay đổi lớn:
"Phệ hồn châu? ! Có chuyện gì vậy? ?"
"Không."
Đồng Mộng Hàm như hiểu ra điều gì đó, sức sống của nàng đang nhanh chóng biến mất, khuôn mặt xinh đẹp ban đầu của nàng trở nên già nua, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng.
Nàng còn chưa kịp nói gì, tất cả sức sống đã bị nuốt chững, đến cả linh hồn cũng đi ra khỏi cơ thể nàng, hét thảm và bị phệ hồn châu nuốt chửng.
Sau đó phệ hồn châu đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Đồng Thư vẫn còn đang ở đó kéo lấy bộ xương khô của Đồng Mộng Hàm, thấy phệ hồn châu biến mất, cả người hắn đều sững sờ.
"Chuyện gì vậy? !"
Vẻ mặt không thể tin nổi xuất hiện trên khuôn mặt hắn.