Người đàn ông và phụ nữ nhã nhặn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thấy bên ngoài không còn động tĩnh, hai người liếc nhau, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Sau đó người đàn ông nhã nhặn hít sâu một hơi, mở miệng nói:
"Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi xem một chút"
Hắn đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo, nhìn ra bên ngoài, kết quả phát hiện bên ngoài không có người nào.
Nam tử văn nhã sửng sốt, sau đó nuốt nước miếng, mở miệng nói:
"Các ngươi còn ở bên ngoài không?"
Bên ngoài không có tiếng đáp lại, nam tử nhã nhặn nhìn thoáng qua người phụ nữa, hít sâu một hơi, tra chốt, lặng lẽ mở một khe cửa.
Xuyên qua khe cửa, nam tử văn nhã nhìn thấy hai tráng hán ngã trên mặt đất, hai tay họ đều nắm lấy cổ mình, sắc mặt tím tái, dường như đang tự bóp chết chính mình.
Nhìn thấy cảnh này, tim nam tử văn nhã đập chệch một nhịp, trong lòng toát lạnh, da gà nổi lên.
"AI"
Người đàn ông lịch sự kia sợ hãi la lên, vội đóng cửa lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Sau khi hắn ta đóng cửa lại, vừa hay có bóng đen chui ra từ một góc định theo lên tầng.
Lúc Lục Duyên đang tìm kiếm viên phệ hồn châu kia, trùng hợp nhìn thấy cảnh này, hắn tiện tay giết chết hai thứ kia.
Không thể không nói, Lục Duyên đã gặp rất nhiều cảnh tượng giống như thế này suốt dọc đường đi rồi.
Bởi vì hiện tượng dị hoá lần này vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là khu vực xảy ra hiện tượng dị hoá đằng trước, rất nhiều người bình thường vốn sinh sống ở đây đã chạy trốn tới khu vực khác, khiến cho tình hình càng thêm hỗn loạn.
Lục Duyên gặp phải chuyện nghiêm trọng như vậy, hắn không nhịn được phải ra tay giết chết.
Thời gian trôi qua, sắc trời nhanh chóng trở nên ảm đạm dần.
Khi trời tối, phân thân bóng đen của Lục Duyên càng hoạt động dễ dàng hơn, không cần lo sẽ bị người khác phát hiện ra.
Tốc độ điều tra của hắn cũng tăng nhanh.
Nhưng ngay cả như thế, sau khi Lục Duyên tìm kiếm gần như một nữa tòa thành vẫn không tìm thấy người dị hóa đang nắm giữ phệ hồn châu kia.
Chẳng lẽ trước đó đã nhìn thấy mình tiêu diệt hiện tượng dị hoá nên chạy trốn?
Trong lòng Lục Duyên thầm suy đoán.
Nhưng mà đúng lúc này, từng làn sương đen chầm chậm lan ra từ cách đó không xa, cùng lúc đó, lập phương tiến hóa trong cơ thể của Lục Duyên bắt đầu hơi giao động.
Thân hình Lục Duyên đang đứng trên không trung khựng lại, trên mặt hắn hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Thế mà nó lại ở đó?
Hơn nữa, có vẻ đang định tiếp tục làm cái gì?
Lục Duyên nhìn thoáng qua làn sương đen chầm chậm lan ra, chưa đi về phía đó ngay lập tức, mà hắn ẩn giấu cả người hòa vào trong bóng đêm, thay đổi phương hướng mấy lần rồi đi về phía mà lập phương tiến hóa giao động ở biên độ lớn nhất.
Nhưng điều khiến Lục Duyên ngạc nhiên là, phía mà lập phương tiến hóa giao động ở biên độ lớn dần với phía xuất hiện sương đen lại trái ngược nhau.
Người dị hóa nắm giữ phệ hồn châu kia có về không ở nơi giống như lần trước.
Nếu như hai người dị hóa nắm giữ phệ hôn châu trước đó có sức mạnh cao cường như vậy, có thể khiến hiện tượng dị hoá không xảy ra tại nơi họ đang đứng, như vậy việc tìm kiếm họ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Trên thực tế, nếu như không có lập phương tiến hóa, e rằng Lục Duyên muốn âm thầm tìm được người dị hóa này sẽ rất khó.
Thân hình hắn di chuyển trong bóng đêm, không bao lâu sau, Lục Duyên đã đi khoảng sáu mươi cây số, gần như tới biên giới thành phố.
Mà ở đây, lập phương tiến hóa giao động với biên độ mạnh nhất.
Lục Duyên nhìn thoáng qua phía dưới, đó là một khu dân cư nhìn trông rất bình thường.
Hắn nheo mắt, đi theo cường độ mà lập phương tiến hóa giao động, vừa đi vừa liên tục điều chỉnh vị trí, cuối cùng dừng lại tại một tòa nhà ba tầng trông có vẻ vô cùng phổ thông.
Hắn nhìn tòa nhà duy nhất này, hơi nheo mắt lại, dựa theo giao động mà lập phương tiến hóa nhắc nhở, đây là nơi có biên độ giao động lớn nhất trong khu vực.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn người dị hoá kia đang ở bên trong.
Cơ thể Lục Duyên biến thành một làn khói đen, từ từ dung nhập vào bên trong cái bóng, chui vào khe cửa.
Đây là tòa nhà duy nhất còn sáng đèn, nhưng nhìn thoáng qua lại có vẻ vô cùng vắng lặng.
Cơ thể Lục Duyên di chuyển trong bóng đêm, hắn nhanh chóng phát hiện có một đôi vợ chồng già đang nằm trên giường ở tầng hai.
Sắc mặt hai người trắng xanh, họ đã không còn hơi thở, là người bình thường bị phệ hồn châu cắn nuốt linh hồn.
Lục Duyên nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày lại, rồi hắn tiếp tục tìm kiếm. Không bao lâu sau, Lục Duyên đã kiểm tra xong cả ba tầng, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì không bình thường.
Lục Duyên không nhịn được lại nhíu mày, hắn đoán sai rồi sao? Lập phương tiến hóa giao động ở biên độ lớn như vậy, hẳn sẽ không đoán sai chứ.
Liệu có tầng hầm hoặc là mật thất các kiểu không?
Lục Duyên nhớ lại người dị hoá lần trước, hình như hắn hay ở trong tầng hảm.
Lục Duyên lại bước xuống lầu một lần nữa, tìm kiếm thật cẩn thận.
Hắn không trực tiếp sử dụng năng lực cảm nhận một cách lộ liễu để tránh bị phát hiện, nếu không người kia có phương pháp chạy trốn đặc thù nào thì đến lúc đó sẽ vô cùng phiền phức.