Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 7:6: Xong Rồi.




Điều này khiến linh lực của Lục Duyên tiêu hao rất lớn, cứ mỗi phút đồng hồ hắn lại phải dùng một viên linh tinh cấp bảy, bảo đảm lượng linh lực dồi dào.

Lục khuyển bị vây quét, lúc thì sử dụng nguyền rủa tấn công Lục Duyên, lúc lại rít gào muốn thoát thân, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cách nào thoát ra được.

Về phần những công kích khác của lục khuyển, dù có thể dẹp được không ít bóng đen phân thân, nhưng là cũng không cách nào tiêu diệt toàn bộ, tất cả cũng chỉ là đang tự tiêu hao sức lực của chính nó mà thôi.

Theo thời gian, chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, Lục Duyên càng ngày càng nhẹ nhàng, hắn phát hiện tất cả các phương diện của lục khuyển bắt đầu tuột dốc không phanh.

Màu máu của lớp vảy trên người nó cũng dần biến mất, khôi phục lại màu xanh lá nguyên bản.

Những công kích trước đó, hiển nhiên là át chủ bài của nó nhưng cũng có hạn chế thời gian.

Cùng với lớp vảy xanh trở lại, khí tức của tốc độ suy yếu của lục khuyển cũng càng lúc càng nhanh.

"Nhân loại đáng chết!"

Lục khuyển cũng phát hiện chuyện đã không ổn, nó bắt đầu gầm gào, sương mù màu lục phun trào khắp toàn thân, muốn xông ra khỏi vòng vây của bóng đen phân thân.

Đáng tiếc là lúc trước nó cũng không thể thoát khỏi vòng vây, huống chỉ là hiện tại?

Khi huyết quang trên người lục khuyển hoàn toàn tiêu tán, khí tức còn yếu hơn lúc trước, bằng mấy trăm bóng đen phân thân cùng sáu phù du pháo, Lục Duyên áp chết lục khuyển dễ như trở bàn tay.

Quanh người lục khuyển ngưng tụ ra một tầng lá chắn màu xanh lá, tiêu diệt được một bóng đen phân thân, đúng lúc này, một bàn tay màu xám xuất hiện trên đầu vươn ra vô lấy nó.

Ngay lập tức khí tức của lục khuyển đình trệ, lớp vảy nhợt đi, khí tức càng thêm suy yếu.

Kiếm quang của bóng đen phân thân đánh vào lá chắn của lục khuyển, khiến nó tan nát, kiếm quang còn lại toàn bộ chém lên người lục khuyển, làm nó điên cuồng gào thét.

Lục Duyên không cho lục khuyển cơ hội phản kích, từng đòn công kích liên tục chém ra từ trên kiếm của bóng đen phân thân kiếm cùng cột sáng linh lực của pháo phù du vùi lấp lục khuyển.

Đến khi khí tức của lục khuyển triệt để tiêu tán, Lục Duyên mới từ từ ngừng lại.

Trong Hắc Ám Thánh Vực, dư âm của trận chiến chậm rãi bình ổn, thi thể Lục Khuyển trôi nổi ở khu vực trung ương.

Lúc này trên thi thể phủ đây các loại vết thương, từng luồng máu hủ lậu chậm rãi tràn ra, ăn mòn bóng tối chung quanh.

Lục Duyên nhìn thi thể Lục Khuyển, không bao lâu liền cảm nhận được một luông khí tức không biết vô cùng mạnh dung nhập vào trong cơ thể Lục Duyên, cuối cùng tiến vào trong khối lập phương tiến hoá gần chuỗi gen.

Tiếng nổ vang lên, lần thứ hai khối lập phương tiến hoá chớp động quang mang lam sắc, quang mang bao trùm toàn bộ chuỗi gen, thậm chí ngay cả sương trắng chung quanh cũng bị u lam sắc quang mang bao phủ ở bên trong.

Các phương diện của Lục Duyên lại theo biến đổi của khối lập phương tiến hoá mà có chút tăng lên, bản chất sinh mệnh cũng theo đó mà biến đổi.

Trong lòng Lục Duyên đầy vui vẻ, không ngờ lần này khí tức không biết lại mạnh như vậy, trực tiếp khiến cho Khối lập phương tiến hoá hoàn thành biến đổi mới.

Đến lúc đó, sau khi biến đổi, vũ khí gen được thêm vào trên chuỗi gen cùng mức tiến hoá cao nhất của các vật phẩm của Lục Duyên cũng sẽ theo đó mà tăng lên, chỉ sợ còn có thể tiến hóa đến cấp Thần, điều này cũng đủ để thực lực của Lục Duyên tăng lên không ít.

Hơn nữa, tiến hoá của vật phẩm bên ngoài cũng tăng lên, vốn chỉ có cấp Hoàng, hiện tại hẳn là có thể đạt tới đế cấp chăng?

Nói như vậy, đến lúc đó, hắn tu luyện tiến hoá tài nguyên một chút, tốc độ tu luyện cũng sẽ tăng lên.

Lục Duyên vốn tưởng rằng sau khi mình đạt tới cấp Chiến Hoàng, tốc độ tu luyện sẽ chậm lại rất nhiều, theo sự biến đổi của khối lập phương tiến hoá, Lục Duyên cũng còn lo lắng như vậy nữa.

Hắn hơi thổ ra một hơi, đè nén vui sướng trong lòng, nhớ lại lần chiến đấu này.

Lục Duyên phát hiện thực lực của mình còn mạnh hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều.

Có lẽ hung thú dị hoá cấp thánh trong Chiến Thánh cũng không tính là yếu, hẳn được coi là hùng mạnh, không ngờ rằng vậy mà hắn chỉ dùng mỗi thực lực của bản thân đã đánh chết.

Vốn ý nghĩ của Lục Duyên chỉ là ngăn chặn hung thú dị hoá này lại, đợi đến khi Chiến Thánh tới trợ giúp là được, đây xem như là bị ép phản sát à?

Lục Duyên không khỏi thầm chửi bới.

Thế nhưng Lục Duyên cũng biết, trong đó thứ có tác dụng lớn nhất cũng không phải là bảy gen siêu phàm cấp thánh của Lục Duyên, mà là tính chất có thể hấp thu bổ sung vô hạn linh lực đặc biệt của bản thân.

Điều này khiến Lục Duyên có thể không ngừng sử dụng các loại chiến kỹ, không cần lo lắng về vấn đề tiêu hao.

Nếu không, với thực lực hiện tại của hắn, căn bản không thể chống đỡ được một hồi chiến đấu như vậy, toàn lực sử dụng chiến kỹ cấp thánh, khẳng định nhiều nhất là vài phút hắn đã tiêu hao sạch sẽ linh lực rồi, căn bản không có cơ hội đánh chết hung thú dị hoá cấp thánh.

Chỉ cần linh lực tiêu hao sạch sẽ, vậy thì kẻ chết sẽ là hắn.

Đương nhiên, các loại chiến kỹ của Lục Duyên phối hợp tạo nên hiệu quả còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn một chút, hầu như không có nhược điểm gì, đối mặt với các loại tình huống đều có sức đánh một trận.