Lục Duyên ra khỏi phòng và đến phòng khách.
Lý Thanh Hòa không có ở đây, nàng ấy đang tu luyện ở Khởi Nguyên Chi địa.
Lục Duyên cũng được miễn vụ kiếm cớ để rời khỏi biệt thự.
Hắn biến mất tại chỗ, sau một khác đã xuất hiện ở một nơi hoang dã.
Ở phía xa, có một thành lũy sắt thép khổng lồ.
Lục Duyên nhìn thành lũy sắt thép ở phía xa kia, tầm mắt có thể nhìn đến tận không gian tuyến hỗn loạn, ở trung tâm không gian tuyến hỗn loạn có một cái khe nứt không gian.
Khe nứt không gian của Băng Mạch tinh.
Nhưng Lục Duyên không trực tiếp đi qua.
Tầm quan trọng của việc dẹp yên khe nứt không gian là quá lớn, Lục Duyên cũng không định phô bày thực lực ở trước mặt người khác.
Hắn định lén lút tiến vào Băng Mạch tinh, sau đó đến căn cứ bên kia của người đầu chó rồi đóng khe nứt không gian bên đó lại.
Chỉ cần đóng khe nứt không gian ở phía đối diện, thì phỏng chừng không bao lâu nữa là nhân loại bên này sẽ phát hiện ra chỗ không hợp lý, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ hành động.
Bây giờ đang là chạng vạng tối, Lục Duyên định chờ thêm một lát nữa.
Rất lâu sau, khi mà sắc trời hoàn toàn đen kịt, chỉ có thành lũy sắt thép ở nơi xa kia là đèn đuốc sáng trưng.
Trên mảnh đất hoang dã này có từng đợt tiếng hung thú gào thét liên tục vang lên, nhưng lại không có hung thú nào có đủ dũng cảm tới gần thành lũy sắt thép kia.
Trong bóng đêm, Lục Duyên hóa thành cái bóng mờ và tiếp cận thành lũy sắt thép.
Gần như đã đến lúc, có được gen Ám Ảnh Quốc Độ nên Lục Duyên có thể dung hòa vào bóng đêm, lại cộng thêm sự trợ giúp của Không Gian Chi Lực, kết quả là Lục Duyên đã xuyên qua khe nứt không gian và tới căn cứ Băng Mạch tinh, mà không bị một người nào ở thành lũy sắt thép phát hiện.
Không có gì khác so với lần trước Lục Duyên đến, cảnh vật chung quanh Băng Mạch tinh vẫn vô cùng lạnh giá.
Bên ngoài căn cứ vẫn bị băng tuyết tàn phá bừa bãi.
Lúc này ở Băng Mạch tinh cũng là ban đêm, Lục Duyên trực tiếp biến mất tại chỗ, không để bất cứ ai phát hiện.
Sau đó thân thể Lục Duyên xuất hiện ở vị trí cách căn cứ rất xa, gió bão cuốn tới chỗ Lục Duyên mà thân thể hắn vẫn không hề lay động tí nào.
Lục Duyên khuếch tán tinh thần lực, sau đó phi hành không mục đích ở trong bão tuyết và bắt đầu tìm kiếm căn cứ của người đầu chó.
Mãi một lúc lâu sau, Lục Duyên đột nhiên dừng lại, khóe miệng cong lên vẽ ra một nụ cười.
Bởi vì hắn cảm nhận được khí tức của người đầu chó, căn cứ ở ngay đằng kia.
Lục Duyên quay đầu và bay về phía mà mình cảm nhận được khí tức.
Rất nhanh thôi, hắn đã thấy tòa thành khổng lồ của người đầu chó ở trong bóng đêm.
Toàn bộ tòa thành đỏ như máu và được chế tạo từ kim loại, trông hình tượng khá dữ tợn vì được trang trí bằng rất nhiều răng chó đan xen vào nhau.
Ở trong tòa thành, có một khe nứt không gian không khác mấy so với bên căn cứ của nhân loại.
Lục Duyên híp mắt lại, thân thể hòa vào trong bóng đêm và từ từ bay về phía tòa thành của người đầu chó.
Cũng giống như căn cứ của nhân loại, bên ngoài tòa thành của người đầu chó được bao phủ bởi một chiếc lỏng ánh sáng, nhưng bởi vì khe nứt không gian cho nên không gian xung quanh có sự khác thường, chính điều này đã tạo nên cơ hội cho Lục Duyên, hắn sử dụng Không Gian Di Động và nhẹ nhõm xuyên qua lông ánh sáng, rồi tiến về một chỗ trong bóng tối cách khe nứt không gian không xa.
Khe nứt không gian nằm trên quảng trường, có hai đội chiến sĩ người đầu chó đi tuần tra, Lục Duyên cảm nhận được trong đó có hai chiến vương, còn những người khác đều là cấp chiến tôn.
Hiện tại, thực lực của những người đầu chó này quá yếu so với Lục Duyên, cho nên không thể nào phát hiện được sự hiện diện của hắn.
Trên thực tế, chỉ cần Lục Duyên muốn ẩn nấp thì cho dù có là cường giả cấp bậc chiến hoàng cũng khó có thể phát hiện sự tồn tại của hắn khi ở khu vực không gian dị hóa này.
Bắt đầu thôi.
Lục Duyên hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu sắp xếp từng chút một các không gian tuyến hỗn loạn xung quanh khe nứt không gian.
Lúc mới bắt đầu, khe nứt không gian không có thay đổi gì.
Nhưng từ khi Lục Duyên liên tục sắp xếp lại không gian tuyến thì khe nứt không gian đã bắt đầu khép lại từ từ.
Trên quảng trường, một chiến vương người đầu chó mặc chiến giáp màu đỏ như máu liếc mắt nhìn khe nứt không gian rồi hơi nhíu mày lại, trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Sau đó hắn ta nói với đồng bạn ở bên cạnh:
"Hắc Ngục, ngươi nhìn xem có phải khe nứt không gian đang dần thu nhỏ lại đúng không?"
Một chiến sĩ người đầu chó lông đen đứng bên cạnh sững sờ, rồi lại nhìn khe nứt không gian và cảm nhận tình hình xung quanh.
Sau đó tròng mắt hắn ta co rụt lại:
"Thật sự đang thu nhỏ? ! Chuyện gì đã xảy ra vậy? ?"
Hai chiến vương người đầu chó liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là vẻ khiếp sợ và ngõ ngàng.
Sau một lúc im ắng, Hắc Ngục lấy lại tinh thần rồi vội vàng nói:
"Mau đi thông báo cho tướng quân!"