Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 689: Dị Hoá.




Âm!

Trưởng kiếm và xúc tu va vào nhau, cơ thể Diêm Lương bay ra ngoài, sau đó những tia sáng màu xanh bắn về vị trí của Diêm Lương.

Diêm Lương nheo mắt lại, lại vỗ cánh và biến mất tại chỗ, tránh khỏi những tia sáng màu xanh.

Những tia sáng màu xanh rơi trên tường đá, không một tiếng động, trên tường đá xuất hiện những lỗ hổng.

Diêm Lương liếc nhìn những lỗ hổng sâu kia, hắn khẽ nhíu mày, ngay khi hắn định tấn công lần nữa, thì thánh giả Thiên Minh đã xuất hiện trước mặt Diêm Lương và Dạ Hằng.

Nhìn thấy thánh giả Thiên Minh, hai người đều sững sờ.

"Tiên tổ"

Dạ Hằng cung kính nói.

Thánh giả Thiên Minh khẽ gật đầu, cười nhẹ:

"Dạ Chi Cốc đã xuất hiện dị thường, lần thí luyện này kết thúc tại đây, các ngươi rời khỏi đây trước đi"

Trong lúc hắn đang nói chuyện, bóng tối dâng trào, bao phủ lấy con rùa đá đen đang gầm gừ kia, tiếng cạch cạch cạch vang lên.

Con rùa đá đen phát ra tiếng gầm gừ thảm thiết, sau đó bị đè bẹp thành thịt.

Dạ Hằng và Diêm Lương nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hiện lên vẻ tôn kính và lo sợ.

Dạ Hằng gật gật đầu:

"Vâng, tiên tổ"

Thánh giả Thiên Minh lại một lần nữa mở cánh cửa không gian tối tăm ra, Dạ Hằng và Diêm Lương đi vào cảnh cửa không gian, và biến mất tại chỗ.

Và thánh giả Thiên Minh cũng một lần nữa biến mất tại chỗ.

Ở một khu vực khác, sau khi nghe thấy tiếng gầm gừ của hung thú, Lục Duyên vốn dĩ còn hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh, sắc mặt của hắn chợt thay đổi.

Vì khối lập phương tiến hoá trong cơ thể hắn đột nhiên rung lên.

Đồng tử của Lục Duyên hơi co lại, trong mắt hắn tràn đầy sự kinh ngạc.

Chuyện gì vậy? !

Trước đây lập phương tiến hoá không hề dao động, tại sao lại đột nhiên rung lên như vậy? ?

Trong lúc Lục Duyên đang ngạc nhiên, thì có tiếng đùng đoàng vang lên, ngay sau đó, Lục Duyên liền cảm nhận được có hai luồng khí tức đang nhanh chóng tới gần.

Đó là hai con sói đêm khổng lồ có bộ lông đen nhánh.

Lúc này, trên người hai con sói đêm này mọc những xúc tu quỷ dị, đồng thời còn có những con mắt quỷ dị trên xúc tu đang chớp chớp.

Nhìn thấy hai con sói đêm khổng lồ này, Lục Duyên hơi trợn tròn mắt:

"Hung thú dị hoá? !"

Đồng tử của Dạ Dạ ở bên cạnh cũng co lại, vẻ mặt biến động kịch liệt.

Ở Khởi Nguyên Chi Địa, không nên có hiện tượng dị hoá mới phải.

Chí ít, trong từng ấy năm, chưa từng có hiện tượng dị hoá xuất hiện ở Khởi Nguyên Chi Địa.

Nhưng bây giờ, Lục Duyên và Dạ Dạ lại nhìn thấy hung thú dị hoá? !

Điều này hoàn toàn không bình thường.

Khi cả hai người vẫn còn đang kinh ngạc, hai con sói đêm khổng lồ gầm gừ lên một tiếng, sau đó lại gần phía hai người.

Lục Duyên khẽ nhíu mày, toàn lực vận chuyển đại nhật linh thể, trong mắt hắn có mặt trời chói chang loé lên, trên trán xuất hiện chữ khắc trên mặt trời, mái tóc lấp lánh ánh kim.

Một sức mạnh vô cùng đáng sợ dâng trào.

Lục Duyên kéo Dạ Dạ ra phía sau mình, thản nhiên nói:

"Con hung thú này có gì đó rất kỳ lạ, ngươi cẩn thận một chút"

Dạ Dạ sững sờ, liếc nhìn bóng lưng của Lục Duyên rồi khẽ gật đầu:

«Ù"

Ngay sau đó, Lục Duyên biến mất tại chỗ, phía trên trọng kiếm lóe lên tia sáng màu vàng chói mắt.

Đại nhật linh thuật, hắc cương kính, băng thiên trảm, sử dụng toàn bộ.

Lục Duyên lúc này đã coi như là bộc phát chiến lực trong một trạng thái bình thường rồi.

Một đường kiếm quang màu vàng dài cả trăm mét giống như ánh mặt trời loé sáng xoẹt qua bóng tối, chém về phía con sói đêm.

Sói đêm cảm nhận được sự uy hiếp, gầm lên giận dữ, vầng sáng màu xanh quỷ dị dâng trào, mỗi con mắt đều bắn ra những tia sáng màu xanh, và bắn về phía kiếm quang màu vàng.

Thế nhưng, thực lực của con sói đêm dị hoá mặc dù mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng để so với Lục Duyên thì chung quy vẫn có chút chênh lệch.

Kiếm quang màu vàng dùng thế đè bẹp xoá ánh sáng màu xanh đi, kiếm quang xoẹt qua đầu một con sói đêm.

Xùy!

Máu tươi phun ra, mang theo một màu xanh tà dị rơi trên mặt đất, mặt đất phát ra âm thanh bị ăn mòn.

Cơ thể của con sói đêm ngã xuống, những xúc tu đó vặn vẹo và phát ra những tiếng chói tai, sau đó hóa thành tro bụi tan biến mất.

Mà con sói đêm còn lại thấy vậy thì gầm gừ nhẹ một tiếng, rồi quay người định bỏ chạy.

Lục Duyên mặt lạnh lùng, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh con sói đêm này, kiếm quang màu vàng lại một lần nữa xoẹt qua bóng tối, chém con sói đêm này thành hai khúc.

Nhìn thấy xúc tu trên cơ thể con sói đêm nằm trên mặt đất hóa thành tro tàn, Lục Duyên khẽ nheo mắt lại Hắn cảm nhận được hai luồng khí tức không xác định dung nhập vào trong cơ thể của mình.

Lượng khí tức không xác định này cũng không nhiều lắm, thậm chí còn không bằng vật dị hoá cấp B trước đây, tương đương với vật dị hoá cấp C.

Có điều trong lòng Lục Duyên vẫn khá vui.

Đối với Lục Duyên mà nói, chỉ cần là khí tức không xác định thì đều không tồi, ít nhất còn có thể khiến khối lập phương tiến hoá lột xác.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt của Lục Duyên lại trở nên nghiêm túc.

Hắn liếc nhìn xung quanh, những biến động của trận chiến trước đó đã thu hút sự chú ý của các hung thú ở gần đó.