Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 67: Biết Đâu




Lý Thanh Hoà nhìn thấy Lục Duyên, hai mắt sáng lên, lộ ra nụ cười kinh hỉ:

“Duyên đệ đệ à, ta vừa nghe được tiếng súng liền tỉnh dậy. Sau đó một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì, muốn ra ngoài xem ngươi có việc gì không. Nhân tiện gọi báo cảnh sát.”

Lục Duyên thấy ấm áp trong lòng, nếu là những người khác ai sẽ liều mạng quan tâm hắn chứ?

Cửa của hai người thuê nhà khác vẫn đóng chặt, bên trong im lìm, hoàn toàn không nhìn thấy ai.

Hắn cười nói:

“Ta không sao cả, Thanh Hòa tỷ đừng lo lắng. Ngươi đợi một lát, ta dọn dẹp chỗ này trước.”

Lý Thanh Hoà gật đầu, nhìn lướt qua Pater, mở miệng nói:

“Vậy ta về phòng trước.”

Cô trở về phòng, đóng cửa lại.

Lục Duyên quay đầu nhìn về phía Pater:

“Ngươi mau xử lý đi.”

Pater gật đầu, đi về phía hai tên côn đồ kia ngồi xổm xuống.

Tên côn đồ tóc đỏ đã ngất đi.

Tuy tên tóc xanh bị gãy khá nhiểu xương, nhưng vẫn còn tỉnh táo.

Nhìn thấy Pater đến, mắt hắn ta sáng lên, lộ rõ vẻ hi vọng.

“Đại ca Pater.”

Pater nhìn thoáng qua tên côn đồ tóc xanh, mặt vô cảm duỗi tay lên cổ hắn ta.

Trong ánh mặt khó tin của tên côn đồ tóc xanh, siết chặt lấy.

Răng rắc.

Tên côn đồ tóc xanh chết tại chỗ.

Pater thuận tay chấm dứt mạng sống của tên côn đồ tóc đỏ đang hôn mê.

Hắn ta quay đầu lại, mỉm cười với Lục Duyên.

“Ngài Lục, ta mang thi thể của bọn họ đi nhé?”

Lục Duyên gật đầu:

“Ừ.”

Pater dùng một tay khiêng hai thi thể lên.

Ngay khi Pater chuẩn bị ra ngoài, Lục Duyên lại nói:

“À, đúng rồi, còn tiền sửa cửa sổ?”

Bây giờ hắn thật sự rất nghèo, không có tiền để sửa cửa sổ đâu.

Hắn còn muốn mua ống thuốc gen nữa đấy.

“Ta sửa! Để ta sửa! Ta sẽ chuyển tiền cho chủ nhà!”

Lục Duyên hài lòng gật đầu:

“Vậy ngươi về đi. Nếu có tin tức về thứ kia, phải thông báo cho ta biết.”

“Ngài Lục cứ yên tâm! Ta nhất định sẽ thông báo cho ngươi đầu tiên.”

Lục Duyên vừa lòng gật đầu tiếp.

Pater ôm hai xác chết trên tay rời đi, còn tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Lục Duyên thử hắt ra, nhìn thoáng qua cửa sổ.

Buổi đêm trước khi bình minh là tối nhất, chỉ có ánh đèn neon vẫn sáng chói không đổi.

Lục Duyên trầm mặc, gõ cửa phòng Lý Thanh Hoà.

Dường như Lý Thanh Hoà đợi sẵn ở cửa, Lục Duyên vừa gõ cửa tiếng đầu tiên, cửa phòng đã mở ra.

“Duyên đệ đệ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy.”

---

“Không có gì, đó là người của Hắc Thử bang đến gây sự với ta, bị ta đánh bại.”

“Hắc Thử bang?”

Ánh mắt của Lý Thanh Hòa chợt thay đổi, sau đó nàng trợn to hai mắt lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi.

“Đó là bang phái lớn đấy! Về sau ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lục Duyên lắc đầu:

“Không sao, họ sẽ không đến gây sự với ta nữa.”

Lúc trở về, Lục Duyên đã dò hỏi Pater về thực lực của Hắc Thử bang.

Đại ca đứng đầu bang phái ở khu ổ chuột giống như vậy có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là chiến sĩ gen cấp một.

Như Pater là chiến sĩ gen thực tập cũng đã là thành viên cấp cao trong Hắc Thử bang.

Nghĩ cũng đúng thôi, nếu là chiến sĩ gen có thực lực thì làm sao lại chui rúc ở khu ổ chuột này được?

Địa vị, danh tiếng, của cải, chỉ cần họ muốn là có được tất cả.

Lục Duyên còn chưa đến nỗi sợ hãi chiến sĩ gen cấp một.

Hơn nữa chiến sĩ gen cấp một cũng sẽ không đối phó hắn chỉ vì chút chuyện nhỏ này.

Nghe Lục Duyên nói thế, Lý Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, không lo lắng nữa.

Nàng nhìn Lục Duyên với vẻ tò mò:

“Duyên đệ, sao họ lại gây sự với ngươi thế?”

Lục Duyên im lặng.

Hắn đang suy nghĩ xem có nên nói cho Lý Thanh Hòa biết chuyện bóng đen không.

Rồi hắn nghĩ, dù sao hiện giờ bóng đen ấy xuất hiện ở khu ổ chuột dường như càng ngày càng thường xuyên hơn.

Nói với Lý Thanh Hòa một tiếng để nàng cẩn thận hơn cũng được.

Hắn mở miệng.

“Là thế này, dạo gần đây khu ổ chuột xuất hiện một bóng đen kỳ lạ, nó sẽ bám vào trên cơ thể người, sau đó người nọ sẽ chết đột ngột. Buổi sáng ta có nghe nói có người của Hắc Thử bang gặp phải bóng đen đó bèn thuận miệng hỏi vài câu, không ngờ buổi tối họ lại tìm đến tận nơi luôn.”

Đồng tử của Lý Thanh Hòa co lại, sau đó nàng tỏ ra sợ sệt.

Hai tay nàng ôm vai mình:

“Không ngờ lại còn có thứ kỳ quái như thế nữa ư? Không phải là có ma đấy chứ?”

“Ma quỷ gì ở đây chứ?”

Lục Duyên thấy Lý Thanh Hòa sợ hãi, không kìm được mà nở nụ cười:

“Chắc là một giống loài kỳ lạ gì thôi, có lẽ là sinh vật dị hóa chẳng hạn?”

Lục Duyên cau mày: “Bình thường việc này nên giao cho người gác đêm xử lý, đáng tiếc nghe nói quan chấp chính của nơi này đã báo cáo lên trên nhưng vẫn không có người gác đêm đến tiếp nhận việc này.”

Lục Duyên lắc đầu:

“Khu ổ chuột sở dĩ hỗn loạn như thế này cũng là có lý do.”

Lý Thanh Hòa cười nói:

“Biết đâu người gác đêm đã đến đây rồi cũng nên ấy chứ? Chẳng qua họ không phát hiện ra thôi.”

“Hả?”

Lục Duyên nhìn Lý Thanh Hòa với ánh mắt nghi ngờ:

“Thanh Hòa tỷ, sao ngươi biết vậy?”

“Hì hì, ta chỉ đoán vậy thôi, dù sao nếu có sinh vật dị hóa thật thì chắc chắn người gác đêm sẽ không bỏ qua đâu nhỉ?”

Lý Thanh Hòa cười nói.

Lục Duyên suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý.

Rồi hắn gật đầu:

“Hy vọng là như vậy thật.”