Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 647: Người Quen Cũ.




Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, mấy người đều ngẩn người.

Lâm Hoành lên tiếng:

"Lục Duyên?"

Tiết Vượng đang chơi game trong điện thoại nhảy lên, vẻ mặt kinh ngạc:

"Lão Lục? Sao ngươi lại tới đây? Bây giờ ngươi là người nổi tiếng đấy, sao đột nhiên có thời gian rảnh đến tổng bộ người gác đêm?"

Lúc này, Tiết Vượng không đeo kính râm, đôi mắt của hắn cũng khôi phục màu đen.

Gen Ngân Lang trước đây, hiển nhiên đã bị Tiết Vượng ghi lại hoàn toàn, những bất thường thể hiện ra bây giờ cũng đã trở lại tình trạng ban đầu.

Lúc này Tiết Vượng nghĩ đến điều gì, cười:

"Ngươi đến tìm Lý trưởng lão?"

Lục Duyên cười, còn chưa nói, Phất Lãng Minh bên cạnh đã trừng mắt nhìn họ một cái:

"Mấy người các ngươi đừng ồn ào nữa, Lục Duyên là trưởng lão vinh dự mới gia nhập tổng bộ người gác đêm chúng ta, lần này có nhiệm vụ khẩn cấp, tiểu đội chúng ta phối hợp hành động với Lục trưởng lão"

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người trong văn phòng đều sửng sốt, không khí trầm mặc.

Lục Duyên cười:

"Thời gian tiếp sau đây xin các vị chỉ giáo nhiều hơn"

Lúc này mọi người mới tỉnh lại từ trong chấn kinh, không ai ngờ Lục Duyên đã là trưởng lão rồi.

Sau khi im lặng một lúc, Phất Lãng Minh cười:

"Được rồi, mọi người đều quen nhau, thời gian nhiệm vụ khẩn cấp khá gấp gáp, chúng ta có thể xuất phát rồi"

Mọi người đứng lên với sắc mặt quỷ dị, vừa nhìn Lục Duyên vừa rời khỏi văn phòng.

Trên chiếc xe chuyên dụng của người gác đêm, Tiết Vượng luôn nhìn chằm chằm Lục Duyên, nhìn đến mức khiến da đầu Lục Duyên cũng phải tê dại.

Lục Duyên tỏ sắc mặt cổ quái:

"Lão Tiết, sao ngươi nhìn ta như vậy? Sau khi mắt hồi phục, thích ngắm trai đẹp hả?"

"Ta khinh!"

Tiết Vượng trợn trừng mắt, muốn nói Lục Duyên tự sướng, nhưng nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Duyên, lời trong miệng cũng không nói ra được.

Hắn sợ hãi than nói:

"Ta làm chủ của cửa hàng nguyên liệu ở Tây Lê thành, ngươi thường xuyên đến bán nguyên liệu, dường như là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, không ngờ chỉ trong chớp mắt, ngươi đã là trưởng lão rồi, hơn nữa còn trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng Thiên Kiêu! Có lúc ta cảm thấy có phải ta đang nằm mơ không"

Lục Duyên cười:

"Hay là ta cho ngươi một quyền, ngươi xem có đau hay không?"

Tiết Vượng giật khóe miệng:

". Muốn giết ta thì ngươi cứ nói thẳng"

Phất Lãng Minh bên cạnh cười:

"A Vượng, tình báo của ngươi lạc hậu rồi, mấy ngày trước Lục trưởng lão đã không phải là người đứng đầu bảng xếp hạng Thiên Kiêu rồi!

'Ùm?

Tiết Vượng sửng sốt, nhìn về phía Lục Duyên:

"Chẳng lẽ còn có người lợi hại hơn lão Lục?"

Tuy rằng Tiết Vượng không có ở hiện trường xem trận khiêu chiến cuối cùng của Lục Duyên, nhưng có người dùng pha lê truyền tin quay lại trận khiêu chiến.

Tiết Vượng biết thực lực của Lục đáng sợ thế nào, như vậy còn không phải là người đứng đầu bảng xếp hạng Thiên Kiêu?

Tiết Vượng bị dọa sợ.

Phất Lãng Minh nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng tinh:

"Lục trưởng lão đã đột phá đến Chiến Vương rồi"

Tiết Vượng:

Hắn tự kỷ mất.

Xe chuyên dụng đi với tốc độ rất nhanh, trong lúc mấy người nói chuyện, rất nhanh đã đến sân bay.

Lục Duyên nhìn thấy chiến cơ màu đen hình tam giác quen thuộc, chiến cơ loại 5 Dạ Kiêu.

Trước đây Lục Duyên đã ngồi chiến cơ này bay từ Tây Lê thành đến Đế Đô.

Đó là lần đầu tiên Lục Duyên nhìn thấy chiến cơ hoành tráng như vậy, ấn tượng rất sâu SẮC.

Bây giờ Lục Duyên nhìn chiến cơ này, trong mắt hiện lên về hoài niệm.

Đúng như Tiết Vượng và Phất Lãng Minh nói, những ngày ở Tây Lê thành thực sự giống như mới xảy ra ngày hôm qua.

Sau khi mọi người lên chiến cơ, chiến cơ cất cánh, bay về hướng Yali thành.

Yali thành nằm ở phía tây Đế Đô, cách Đế Đô hơn ba mươi ngàn kilomet, khoảng cách không gần.

Nếu Lục Duyên sử dụng dịch chuyển không gian, cho dù đưa theo mấy người Phất Lãng Minh, cũng có thể đến đó trong thời gian ngắn.

Nếu ngồi chiến cơ, vẫn mất mấy tiếng đồng hồ.

Khi chiến cơ hạ cánh ở sân bay Yali thành, đã là chiều muộn.

Đoàn người Lục Duyên xuống chiến cơ, ra sân bay đã nhìn thấy bốn chiếc xe chuyên dụng của chi bộ người gác đêm Yali thành đến đón họ.

Còn có một cô gái tóc đen xinh đẹp mặc đồ vest màu đen đứng phía trước xe chuyên dụng.

Nàng đi lên nghênh đón, khuôn mặt mỉm cười, trong ánh mắt nhìn Lục Duyên lấp lánh sáng, mang theo vẻ tôn kính:

"Lục Duyên trưởng lão, ta là Anna của chỉ bộ người gác đêm Yali thành, ta phụ trách nghênh đón các ngươi"

Lục Duyên mỉm cười gật đầu:

"Phiền ngươi rồi, cô Anna"

"Không phiền, mời lên xe"

Anna mỉm cười, mở cửa hàng ghế sau cho Lục Duyên.

Lục Duyên có chút ngượng ngùng khi để con gái mở cửa, nhưng nàng đã mở rồi, đương nhiên Lục Duyên cũng ngồi lên.

Tiết Vượng phía sau Lục Duyên cũng muốn ngồi lên, kết quả Anna tự theo phía sau Lục Duyên ngồi hàng ghế sau, sau đó phập một cái đóng cửa lại.

Tiết Vượng:

".. ?

Hắn thộn mặt.

Phất Lãng Minh bên cạnh vỗ vai của Tiết Vượng, cười:

"Chúng ta ngồi mấy xe khác đi"

Toàn bộ đoàn người tiểu đội Phất Lãng Minh đi về hướng xe chuyên dụng khác.

Lục Duyên bên trong xe có chút ngẩn người.

Hắn nhìn Anna vẫn đang mỉm cười ngồi bên cạnh một cái, lại nhìn về phía mọi người rời đi qua cửa kính xe, không ngờ mọi người lại đi như vậy.