Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 637: Nguyệt Nguyệt Đáng Thương.




Giọng nói yếu ớt vang vọng trong khu vực trung tâm, lập phương tiến hoá trong cơ thể Lục Duyên đột nhiên điên cuồng rung lên.

Lục Duyên hơi kinh ngạc nhìn sang hướng cửa phòng nơi có âm thanh phát ra, thông qua cửa sổ trên cửa, không nhìn thấy là thứ gì "Đại ca ca, đại tỷ tỷ ở bên ngoài ơi, các ngươi có thể thả Nguyệt Nguyệt ra ngoài không?

Ở đây tối quá, Nguyệt Nguyệt rất sợ..."

Lục Duyên ngạc nhiên bất định nhìn Lý Thanh Hòa:

"Thanh Hoà tỷ, đây là?"

Lý Thanh Hoà nghiêm túc nói:

"Còn nhớ những gì ta vừa nói với ngươi không? Õ khu trung tâm, cho dù ngươi có nghe thấy gì, cũng phải coi như không nghe thấy, đừng tin lời bọn chúng. Đi vào bên trong xem đi"

Hai người đi đến trước căn phòng có tiếng nói chuyện, thông qua cửa sổ, Lục Duyên nhìn thấy một bé gái chỉ khoảng tầm năm sáu tuổi, đang đứng ở trước mặt, duỗi tay ra gõ cửa.

Dường như cảm nhận được ánh mắt, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt đen láy trông rất điềm đạm đáng yêu.

"Đại ca ca, đại tỷ tỷ, các ngươi đến thả Nguyệt Nguyệt ra ngoài sao?"

Lục Duyên đột nhiên ngẩn ngơ, trong đầu hiện ra suy nghĩ, nhốt một bé gái như vậy ở đây thì thật là tội lỗi.

Sau đó hắn đột nhiên tỉnh táo lại, có chút ngạc nhiên nhìn cô bé điểm đạm đáng yêu:

"Đây cũng là vật dị hoá sao? Sao lại là một đứa bé?"

Lý Thanh Hoà mặt lạnh nhạt, chậm rãi nói:

"Ngươi thật sự cho rằng nàng là một đứa bé bình thường à? Đây là một vật dị hoá cấp A.

Hơn sáu trăm năm trước, sau khi đứa bé gái này dị hoá, đã ăn mất cư dân của một thị trấn nhỏ, sau đó lại đi vào một thành phố lớn, ăn mất hơn mười vạn người, nếu như lúc đó không phải chiến đế Bạch Ma ra tay, thì e rằng mấy nghìn vạn người của thành phố lớn đó đều sẽ bị nàng ăn sạch"

Nghe thấy vậy, Lục Duyên nhìn bé gái dễ thương này, da đầu có chút ngứa ngáy.

Nói như vậy, bé gái này chẳng phải đã ăn mất mấy triệu người rồi sao?

Sau đó Lục Duyên như nghĩ tới gì đấy, có chút ngạc nhiên nói:

"Thanh Hoà tỷ, ngươi nói là hơn sáu trăm năm trước ư? Đứa bé gái này vẫn thế không thay đổi gì sao?"

"Ừ, nàng đã trông như thế này ngay từ đầu, đến bây giờ vẫn trông như thế. Hơn nữa..."

Lý Thanh Hòa mang theo vẻ mặt ngưng trọng:

"Cho dù có bị thương như thế nào, nàng đều sẽ bình phục ngay lập tức, năm đó chiến đế Bạch Ma dù muốn hủy diệt nàng hoàn toàn, nhưng cho đủ có đánh nàng nát thành mảnh, nàng cũng sẽ bình phục lại trong thời gian cực nhanh. Có thể nói là tồn tại một cách bất tử bất diệt"

Lục Duyên kinh hãi trong lòng:

"Bất tử bất diệt? Vật dị hoá này hình như hơi khác với hung thú dị hoá mà chúng ta gặp ở khu vực cấm của dãy núi vô tận. Những con hung thú dị hoá đó đều có thể bị giết chết"

Lý Thanh Hoà cười cười:

"Đây là vật dị hoá cấp A, đương nhiên không giống với các sinh vật dị hoá thông thường khác, những sinh linh bình thường cho dù có bị dị hóa cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Nếu không thì đã không gọi là vật dị hoá"

Lục Duyên như được khai sáng khẽ gật đầu.

Trong lúc Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đang nói chuyện, bé gái này trông có về không còn kiên nhẫn nữa.

Nàng dùng sức gõ cửa cộc cộc cộc, cửa phòng khẽ rung lên, sau đó đôi mắt đen láy của nàng từ từ biến thành một màu đỏ máu quỷ dị, chiếc miệng nhỏ anh đào từ từ nứt ra, gần như che mất nửa mặt nàng, trong miệng đều là những chiếc răng sắc nhọn dữ tợn.

Giọng nàng vẫn yếu ớt, nhưng lại mang theo sát ý nông nặc:

"Thả ta ra! Mau thả ta ra! Ta sẽ ăn các ngươi! Ta sẽ ăn sạch toàn bộ các ngươi!"

Lục Duyên cảm thấy bộ dạng bây giờ của cô bé này không còn đáng yêu như vừa nãy nữa.

Ngay lập tức mất hứng thú với nàng.

Đúng lúc này, có một luồng khí tức mát lạnh không xác định dung nhập vào trong cơ thể Lục Duyên.

Trong lòng Lục Duyên có chút vui mừng, lượng khí tức không xác định này rất lớn, thậm chí còn nhiều hơn so với phệ hồn châu trước đó.

Khí tức không xác định của phệ hồn châu khi đó cũng không nhiều lắm, dù sao khi đó nó hình như vẫn chưa phát triển đến thể hoàn chỉnh, thậm chí còn không bằng vật dị hoá cấp A ở trước mắt này.

Nhưng điều khiến Lục Duyên hơi kinh ngạc đó là, bé gái vốn chỉ mất kiên nhẫn nay lại đột nhiên gầm thét lên, sau đó, quanh người nàng có những luồng huyết quang quỷ dị lưu chuyển, huyết quang dày đặc bọc trọn cơ thể nàng vào bên trong.

Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đều có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong huyết quang dường như có bóng dáng quỷ dị đang vặn vẹo chuyển động, tiếng gầm gừ chói tai ngày càng kịch liệt, luồng khí tức khủng khiếp từ từ lan ra khỏi căn phòng đó.

Lý Thanh Hòa và Lục Duyên đều sững sờ, Lý Thanh Hòa cảnh giác nhìn huyết quang đang thay đổi méo mó trong phòng, có chút kinh ngạc nói:

"Đây là chuyện như thế nào vậy! ?"

Lục Duyên sững sờ:

"Thanh Hoà tỷ, ngươi không biết sao? !"

Lục Duyên còn tưởng rằng, đây là thay đổi bình thường... bây giờ xem ra tình huống này không được bình thường nhỉ? ?

Lục Duyên đột nhiên chợt lạnh trong lòng, vừa rồi hình như mình đã hấp thụ khí tức không xác định?

Lễ nào là vì mất đi khí tức không xác định, nên đã khiến cho cô bé vật dị hoá cấp A này rơi vào sự điên cuồng?