Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 607: Hồng Liêu.




Đương nhiên điều này khiến trong lòng họ không dễ chịu.

Đương nhiên, nếu Lục Duyên thật sự khiêu chiến họ, họ cũng lo lắng không phải là đối thủ của Lục Duyên.

Họ vừa muốn bị Lục Duyên khiêu chiến, lại vừa không muốn bị Lục Duyên khiêu chiến.

Suy nghĩ của những thiên tài này có hơi giống con gái trong tình yêu, vừa sợ bạn trai không làm gì, lại sợ bạn trai làm bừa.

Bên cạnh tấm bia đá, Lục Duyên vừa từ chối lời mời của một thương hội tên là Hoa Nhài, chiến văn trong tay lấp lánh hào quang.

Ánh mắt của Lục Duyên sáng lên:

"Đến đây"

Gru!

Tiếng gầm vang lên, vang vọng cuồng bạo hơn trước đây.

Cùng lúc đó, kim quang trên tấm bia đá bảng xếp hạng Thiên Kiêu từ trên không trung và dưới mặt đất càng lấp lánh hơn trước đây.

Trên không trung, một võ đài thiên kiêu khổng lồ từ từ được phác họa ra. Không chỉ như vậy, trên không trung còn có hư ảnh xuất hiện, là hình ảnh của võ đài Thiên Kiêu.

Lục Duyên có chút kinh ngạc, võ đài này khác với trước đây.

Võ đài trước đây đều ở trên mặt đất.

Chẳng lẽ là bởi vì khiêu chiến vào đến top mười, cho nên mới có sự khác biệt như vậy?

Lại có hình ảnh lớn như vậy...

Lục Duyên tối sầm mặt.

Dạ Dạ nhìn Lục Duyên, nở nụ cười khích lệ:

"Cố lên"

Tiểu Bạch bên cạnh cũng tỏ vẻ mặt nghiêm túc:

"Lục Duyên công tử cố lên"

Lục Duyên cười gật đầu, sau đó cơ thể của hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện trên võ đài.

Cùng lúc đó, trong hình ảnh trên võ đài cũng xuất hiện bóng hình của Lục Duyên.

Lục Duyên nhìn một cái, không nhịn được nhếch khóe miệng, không nhìn thêm nữa.

Một bóng hình xuất hiện ở đối diện với Lục Duyên.

Đó là một người sói có bộ lông màu đỏ.

Diện mạo gần giống với người đầu chó, nhưng cao lớn hơn một chút, cao khoảng ba mét, đáng người thon dài hơn.

Hồng Liêu, cũng là cường giả thiên kiêu đứng thứ tám trong bảng xếp hạng Thiên Kiêu.

Ánh mắt của hắn sắc bén, trong ánh mắt nhìn Lục Duyên mang theo vẻ nghiêm trọng.

Đương nhiên Hồng Liêu cũng biết đến cái tên Lục Duyên.

Từ quy luật khiêu chiến nhảy cách năm người một của Lục Duyên, hắn đã biết, hắn đứng thứ tám sớm muộn gì cũng phải khiêu chiến.

Nhưng Hồng Liêu không ngờ lại nhanh như vậy.

Điều này cũng cho thấy thực lực cường mạnh của Lục Duyên.

Hồng Liêu nhìn Lục Duyên ở phía xa, năng lực cảm nhận nhạy bén khiến hắn cảm nhận được trong cơ thể của Lục Duyên dường như có một con quái vật có thể nuốt trọn tất cả, xương cốt của hắn ớn lạnh, lông tóc đều suýt dựng đứng lên.

Hồng Liêu nhếch miệng, trong lòng nhịn không được có chút bất đắc di.

Tên này đúng là một con quái vật.

Nếu thực lực yếu, có thể còn không thể cảm nhận được sự cường mạnh của Lục Duyên.

Nhưng thực lực đến mức của hắn, đã có thể cảm nhận được rốt cuộc Lục Duyên đáng sợ thế nào, điều này khiến hắn suýt nữa mất đi lòng tin chiến đấu.

Hồng Liêu mặc một chiếc giáp màu đỏ sẫm, cẩm hai chiếc rìu ngắn trong tay, hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên hồng quang, hắn ngửa đầu gầm rú tức giận, từng đợt sóng vô hình khuếch tán, trong cơ thể của hắn có làn sương máu màu đỏ sẫm đang lưu chuyển.

Liên sau đó, trong mắt của Hồng Liêu bị sát ý băng lạnh xâm chiếm, không còn vẻ sợ hãi băng lạnh đó.

Hắn liếm khóe miệng, nhếch miệng cười, nắm chặt hai chiếc rìu ngắn trong tay.

"Đến đi"

Lúc này, thời gian chuẩn bị kết thúc, Lục Duyên cũng nhếch miệng, lộ ra nụ cười, nhẹ giọng lên tiếng nói:

"Vậy ngươi cẩn thận đấy"

Cơ thể của hắn biến mất tại chỗ, trong nháy mắt xuất hiện phía sau Hồng Liêu.

Toàn thân Hỏng Liêu căng cứng, bỗng quay người, giơ hai chiếc rìu ngắn ra ngăn cản.

Keng!

Âm thanh giao hưởng kim loại va vào nhau vang lên, cơ thể của Hồng Liêu mượn sức mạnh cường mạnh của Lục Duyên nhảy vọt về phía sau mấy bước, cách xa Lục Duyên, cảnh giác nhìn Lục Duyên.

Lục Duyên thấy vậy, hơi cau mày, tốc độ phản ứng có vẻ nhanh đấy.

Đây là lần đầu tiên Lục Duyên nhìn thấy có người có thể hoàn toàn phản ứng được sau khi không gian của hắn di chuyển, và có đủ tốc độ ngăn chặn.

Thậm chí, với sức mạnh hiện tại của Lục Duyên, lại bị người sói này chặn được, mà còn không bị thương.

Hồng Liêu thấy Lục Duyên có chút kinh ngạc, hắn nhếch miệng, huyết quang trong mắt đậm hơn mấy phần:

"Đừng so sánh ta với đám phế vật đứng thứ mười trở xuống, ta khác với họ"

Giọng nói của Hồng Liêu truyền ra thông qua ảnh hưởng, trên quảng trường, sắc mặt của không ít người xanh mét, vô cùng khó coi.

Họ chính là đám phế vật đứng thứ mười trở xuống trong miệng Hồng Liêu.

"Hừ! Tên người sói này, quá ngông cuồng rồi!

"Bây giờ ta lại hy vọng Lục Duyên có thể dạy cho hắn một bài học tử tế"

Trên võ đài, Lục Duyên nhịn không được bật cười:

"Thì ra là vậy, vậy ngươi phải cẩn thận đấy, ta phải dùng thêm một phần sức lực rồi"

Hồng Liêu nhe răng cười một tiếng, hai chiếc rìu mang theo sắc đỏ tươi, từng làn sương máu vốn bập bềnh ở bề ngoài thu vào trong cơ thể của hắn, sau đó, trên cơ thể hắn có từng ánh hào quang màu xanh và hào quang màu đỏ cùng xuất hiện.

Sức mạnh vô cùng đáng sợ tràn ra.

Sức mạnh cường mạnh đó khiến không ít người trên quảng trường phải thay đổi sắc mặt.

Sức mạnh như này, thực sự là chiến tôn sao?"

"Đúng vậy, dù Chiến Vương bình thường cũng không phải đối thủ của hắn đấy?"

"Không hổ là cường giả đứng thứ tám trên bảng xếp hạng Thiên Kiêu, có lẽ lần này Lục Duyên không dễ dàng rồi"

Không ít người sợ hãi cảm thán, lên tiếng bàn tán.