Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 557: Nhận Thua.




Lý Tinh Hải nhìn thoáng qua Adams ở bên cạnh, mỉm cười:

"Adams, nhà Algebi các ngươi có hạt giống tốt đấy"

Adams mỉm cười, có chút đắc ý nói:

"Linh Linh thật sự rất khá"

Đoạn Sơn nhận lấy Huyết Cuông Nha bị thương nặng, đưa cho người cấp chiến hoàng chữa trị vết thương cho hắn ta, sau đó lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Linh Linh đang ở trên sàn đấu.

Vương Linh Linh chỉ mỉm cười:

"Vẫn còn hai người, không tiếp tục nữa sao?"

Khóe miệng Đoạn Sơn đột nhiên nhếch lên, hắn ta hít một hơi thật sâu, nhìn Mông Giang ở bên cạnh, lạnh nhạt mỡ miệng nói:

"Chúng ta nhận thua trận chiến trên sàn đấu này"

Mông Giang mỉm cười, không có gì ngạc nhiên.

Dù sao hai người còn lại là chiến tướng, đương nhiên không có khả năng lên đài đấu một trận với Vương Linh Linh rồi.

Trước đó Vương Linh Linh đã bộc lộ tài năng, ngay cả Huyết Cuồng Nha cũng bị đùa giỡn trong lòng bàn tay, hai chiến tướng thì nói được gì chứ.

Bây giờ tâm trạng của Mông Giang khá tốt, hắn ta mỉm cười, mở miệng nói:

"Đã như vậy, cuộc chiến đoàn đội tiếp theo sẽ thi đấu vào ngày mai"

Đoạn Sơn lạnh lùng hừ một tiếng, không phản bác lại.

Huyết Cuông Nha bị thương quá nặng, cần phải chữa trị thật tốt mới được.

Có khả năng trong hôm nay cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Vương Linh Linh đi xuống sàn đấu, mấy thiên tài đều không nhịn được lùi lại mấy bước, nhìn Vương Linh Linh mà có chút sợ hãi, sợ nàng ấy đột nhiên thả một quả mìn đốm sáng vàng trong đám người.

Ngay cả Stevenson và Bakula đều cảm thấy có chút tội lỗi.

Vương Linh Linh thấy vậy, nhưng trên mặt vẫn cười dịu dàng như trước:

"Sao thế? Tại sao lại sợ ta như vậy? Ta cũng không phải là người xấu mà?"

Stevenson cười khan một tiếng, không nói gì.

Nhưng Lục Duyên đã sớm hiểu rõ lòng dạ độc ác của Vương Linh Linh.

Hắn mở miệng cười nói:

"Linh Linh, không ngờ ngươi lợi hại như vậy"

Vương Linh Linh cười tủm tỉm mở miệng nói:

"Chỉ vì người đầu chó kia quá ngu ngốc mà thôi, một có chút linh hoạt nào. So ra, A Duyên mới thật sự lợi hại, rõ ràng thực lực của ngươi chỉ ở cấp chiến tướng mà thôi nhưng lại mạnh như vậy"

Rebecca liếc nhìn Vương Linh Linh, lại nhìn sang Lục Duyên, mở miệng cười nói:

"Hai người các ngươi đang ở đây khoe khoang tân bốc lẫn nhau sao?"

Vương Linh Linh mỉm cười:

"Cũng có chút giống đấy!"

Tư Thính Tuyết liếc mắt nhìn chằm chằm Vương Linh Linh, nhưng không nói gì.

Mông Giang ho nhẹ một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Hắn ta mở miệng nói:

"Chúng ta trở về phi cơ chiến đấu trước đi"

Đám người đi theo Mông Giang trở về phi cơ chiến đấu.

Trên phi cơ chiến đấu, Mông Giang mỉm cười:

"Hôm nay mọi người rất cố gắng, cũng nhờ mọi người nỗ lực lên mới thắng được trận đấu trên sàn chiến này. Nhưng.."

Về mặt hắn ta lập tức nghiêm túc lại, mở miệng nói tiếp:

"Tiếp theo sẽ là cuộc chiến đoàn đội, hy vọng mọi người không lơ là, cuộc chiến đoàn đội càng nguy hiểm hơn cuộc chiến trên sàn đấu nhiều"

Nghe nói như thế, tâm tình của mọi người vốn nhẹ nhàng một chút lại trở nên nặng nề hơn, nhìn về phía năm thiên tài nhóm Lục Duyên sẽ tham gia thi đấu trong cuộc chiến đoàn đội lần này.

Mông Giang hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói:

"Bây giờ bên đối phương có bốn thiên tài cấp chiến tôn, trong đó có một chiến tôn cao cấp, một chiến tôn trung cấp, còn hai chiến tôn cấp thấp. Còn một tuyển thủ nữa trong cuộc chiến đoàn đội cũng có thể là chiến tướng viên mãn hoặc đỉnh phong.

Trong năm người này, có hệ hộ vệ, có hệ cường công, có hệ nguyên tố, nếu phối hợp thật tốt thì uy lực không tầm thường đâu. Còn một người khác, phe đối phương có hai thiên tài cấp chiến tướng là người trước đó chúng ta không biết, mặc dù lần này họ không lên sàn đấu, nhưng không có nghĩa họ vô dụng, có lẽ họ có được chiến kỹ đặc biệt gì đó, đây là điểm chúng ta cần phải chú ý"

Bên cạnh, Lý Tinh Hải cười tủm tỉm mở miệng nói:

"Chỉ là một mỏ tinh thể băng mà thôi, mặc dù quý giá, nhưng nếu đem ra so sánh với tính mạng của đám người trẻ tuổi các ngươi, mạng sống của mọi người vẫn quan trọng hơn, đặc biệt là ngươi đấy... A Duyên à, ngày mai thi đấu đoàn đội, ngươi phải bảo vệ tốt an toàn của chính mình trước đã, sau đó hãng suy nghĩ đến việc khác"

Lục Duyên nghe vậy, gật đầu cười nói:

"Ta biết rồi lão Lý"

Hắn dừng một chút, sau đó nghĩ đến cái gì, lại mở miệng nói:

"Nếu ta giết chết đám người đầu chó kia thì có nguy hiểm gì hay không?"

Lục Duyên nhận thấy có lẽ thực lực của đám đế quốc Hồng Phong có chút chênh lệch với người đầu chó của đế quốc Huyết Cốt.

Nếu thật sự giết chết được những thiên tài người đầu chó, không xảy ra vấn đề gì đâu đúng không?

Bây giờ Lục Duyên chỉ có chút lo lắng này thôi.

Lời nói của Lục Duyên khiến tất cả mọi người đều sững sờ, đám người trừng to mắt nhìn hắn, nhưng lại thấy Lục Duyên tươi cười còn kèm theo chút về ngại ngùng.

Bầu không khí đột nhiên rơi vào trạng thái im lặng.

Sau khi im lặng một lúc, Lý Tinh Hải hít một hơi thật sâu, nếp nhăn trên mặt cũng sâu thêm một chút Hắn ta nhìn Lục Duyên thật cẩn thận, từ từ mở miệng nói:

"A Duyên, hôm nay ngươi không dùng hết sức lực đúng không?"