Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 555: Đoán.




Bùm!

Huyết Cuồng Nha bị nổ bay ngược ra ngoài, từng tia từng tia máu tươi phun ra khỏi miệng.

Khiến những hoa văn máu có tác dụng phòng thủ trên người hắn ta gần như bị phá nát, bộ lông màu đỏ ngòm trên người hắn ta cũng bị cháy xém.

Trong nháy mắt phân thân này nổ tung, dây năng lượng và nhiệt lượng phóng ra nhiệt độ rất cao, thậm chí nó có thể so sánh với chiến kỹ hệ hỏa vô cùng mạnh.

Thân thể Huyết Cuông Nha rơi ầm ầm trên sàn đấu, hắn liên tục ho ra máu.

Nhưng, khi Huyết Cuồng Nha bị thương càng nặng, khí tức của hắn ta càng mạnh hơn trước mấy phần.

Hắn ta giãy dụa chậm rãi đứng dậy, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn ba Vương Linh Linh còn lại, trên mặt mang theo vẻ dữ tợn.

Ba Vương Linh Linh cười tủm tỉm nhìn Huyết Cuồng Nha, nói nhỏ:

"Ánh mắt đáng sợ quá à! Đoán thử xem, đâu mới thật sự là ta? Nói không chừng lần này có thể trúng thì sao?"

Huyết Cuồng Nha nghe vậy nhe răng cười, ngay sau đó, bên ngoài cơ thể hắn lập tức lại xuất hiện từng hoa văn máu như lúc trước.

Nhưng khi Huyết Cuồng Nha càng bị thương nặng, khí tức của hắn ta càng mạnh hơn, ngay cả kỹ thuật chiến đấu dùng hoa văn máu để phòng thủ cũng mạnh hơn trước rất nhiều.

Hoa văn máu trên người hắn ta gần như nhiều gấp hai lúc trước.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Vương Linh Linh nhíu mày, trong mắt ẩn chứa sự kinh ngạc.

Đám Lục Duyên ở bên dưới cũng hơi nhíu mày.

Bị thương càng nặng, thực lực càng mạnh; thực lực càng mạnh, chiến kỹ phòng ngự cũng càng mạnh.

Vậy nếu như hắn ta bị thương rất nặng, có phải không ai có thể phá được phòng ngự của hắn ta đúng không, không ai có thể giết chết được hắn ta nữa à?

Huyết Cuồng Nha nổi giận gầm lên một tiếng, nhe răng cười hung ác, sau đó lại lao về phía một Vương Linh Linh lần nữa.

Lần này, tốc độ của hắn ta còn nhanh hơn trước đó một chút.

Rìu chiến rơi xuống, ánh sáng vàng lại lóe lên lần nữa.

Bùm!

Thân thể Huyết Cuông Nha bị nổ bay ra ngoài, máu tươi rơi xuống giữa không trung.

Râm!

Chiến giáp trên người Huyết Cuồng Nha xuất hiện từng vết rách, những chỗ có da lông bị đốt cháy khét, trên người bê bết máu tươi.

Tuy nhiên, khí tức của hắn ta lại càng mạnh hơn trước nữa.

Huyết Cuồng Nha giãy dụa đứng dậy, trên người lại hiện ra hoa văn máu lần nữa, lần này, hoa văn máu lại tăng lên gấp đôi lần trước.

Trên mặt Vương Linh Linh nhiều thêm một chút buồn chán, bất mãn phàn nàn nói:

"Này này này, đừng đùa người ta như vậy chứ. Bình thường nếu người bị thương nghiêm trọng như vậy chắc chắn không thể đứng dậy nổi mới đúng chứ?"

Huyết Cuồng Nha cười một tiếng đầy vẻ dữ tợn:

"Đáng tiếc, ta vĩnh viễn sẽ không gục ngã!"

Hắn ta lại lao tới một trong hai Vương Linh Linh một lần nữa, rìu chiến rơi xuống, ánh sáng vàng lại bắt đầu chớp loé một lần nữa.

Bùm!

Lần này, cả người Huyết Cuông Nha bị đánh bay ra ngoài.

Hoa văn máu trên người hắn ta tán loạn, vết thương hơi nặng một chút, nhưng lực nổ tung lần này đã không đủ để nổ bay Huyết Cuồng Nha.

Huyết Cuồng Nha cười lớn, kích động nhào tới nơi Vương Linh Linh cuối cùng:

"Đây mới thật sự là ngươi à! Con người, chết đi cho ta!"

Sau đó, vào lúc Huyết Cuồng Nha chém đến người Vương Linh Linh, ánh sáng vàng lại lóe lên lần nữa.

Huyết Cuồng Nha:

sạn Nụ cười tươi trên mặt hắn ta cứng đờ lại, bởi vì hắn ta nghĩ rằng đó là Vương Linh Linh thật sự, nên hắn ta không hề ngưng tụ ra hoa văn máu để phòng ngự nữa, mà trực tiếp xông tới.

Sau đó, tiếng bùm rõ to lại vang lên lần nữa.

Lực nổ khủng bố trực tiếp ập vào người hắn ta.

Huyết Cuông Nha lập tức bị nổ bay ra ngoài một lần nữa, mà lần này, Huyết Cuồỏng Nha thật sự dùng ba phần nhục thân mới miễn cưỡng chấp nhận nổi cú nổ tung này.

Mặc dù sau khi bị thương, khí tức của hắn ta tăng lên rất nhiều, nhưng chủ yếu tăng sức mạnh và tốc độ, phòng ngự cũng tăng nhưng không nhiều.

Một lần nổ này, Huyết Cuồng Nha vô cùng thê thảm.

Lúc hắn ta còn ngã trên mặt đất, tay trái của hắn đã hóa thành tro bụi, trên mặt một con mắt cũng đã bị mù, da lông đỏ như máu bị thiêu cháy hơn một nữa, trên người tràn đầy vết cháy đen và máu tươi.

Bầu không khí thoáng trở nên yên tĩnh.

Đám Lục Duyên há to miệng, nhìn cảnh trên sàn đấu mà về mặt mơ màng.

Willie trầm ngâm, ngay sau đó hét to lên:

"Mẹ nó? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Bốn người đều là giả à? Vậy người thật đâu?"

Không chỉ mình hắn ta, tất cả thiên tài trẻ tuổi đều không rõ có chuyện gì.

Họ thật sự có chút nghi ngờ về cuộc đời này.

Vẻ mặt các cường giả cấp chiến đế và chiến hoàng ở bên cạnh đều tỏ ra quái lạ, nhìn Huyết Cuồng Nha trên mặt đất bằng vẻ đồng cảm, dựa vào năng lực của mình đương nhiên họ biết vị trí của Vương Linh Linh.

Ở bên kia, nhóm người đầu chó cũng có cảm nhận như thế.

Văn Lâm là cường giả thiên tài nhưng giờ phút này vẻ mặt hắn ta cũng kỳ lạ, có chút không dám tin đang thảo luận xem Vương Linh Linh đang ở đâu.

Sắc mặt đám người Đoạn Sơn lại vô cùng khó coi.

"Hừ! Không ngờ trong đám con người lại xuất hiện thiên tài như thế đấy!"

"Con người này là ai? Trước đó không nghe thấy tin tức gì về người này, là thiên tài đế quốc Hồng Phong ẩn giấu à? Hay người của đế quốc Đại Khải tinh?"

"Sau này đi tra xét tin tức của nàng ta"

Một đám cường giả người đầu chó nhao nhao đáp lời.