Lúc này, sắc mặt của Tư Thính Tuyết đã tái nhợt, sau khi Tư Thông được Đoạn Sơn mang về, cơ thể nàng ấy lập tức mềm nhũn và ngã về phía sau.
Lục Duyên đang muốn đi lên thì một ánh sáng màu vàng vụt qua, Tư Thính Vũ đã xuất hiện trên sàn đấu, ôm lấy Tư Thính Tuyết.
"Tỷ tỷ?"
Đôi môi đồ màu đào của Tư Thính Tuyết đã trắng bệch.
Gần như đã cạn kiệt hết tất cả linh lực.
Một thoáng đau lòng hiện lên trong mắt Tư Thính Vũ, nàng ấy mỉm cười với Tư Thính Tuyết rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
"Ngươi đã làm rất tốt rồi"
Nàng ấy đưa Tư Thính Tuyết ra khỏi sàn đấu, từng dòng linh lực xâm nhập vào cơ thể Tư Thính Tuyết.
Lục Duyên liếc nhìn Tư Thính Tuyết nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái lên với Tư Thính Tuyết:
"Thính Tuyết, làm tốt lắm, không ngờ ngươi có thể thắng liên tiếp bốn trận"
Tuy sắc mặt nàng xanh xao, nhưng Tư Thính Tuyết vẫn khẽ nâng cằm lên khi nghe thấy lời nói của Lục Duyên, trong lòng có chút tự hào.
Lục Duyên phát hiện ra cục băng này thật sự rất tự luyến, vừa được khen một câu đã vềnh đuôi lên rồi.
Tư Thính Vũ nhìn về phía Lục Duyên:
"Tiếp theo đến lượt ngươi đấy"
Vương Linh Linh che miệng cười:
"A Duyên cố lên, đánh ngã tất cả bọn chúng đi, như vậy thì ta sẽ không cần lên nữa"
Stevenson nhếch miệng cười với Lục Duyên, trong mắt có chút mong chờ:
"Ta luôn nghe nói ngươi rất mạnh, để ta xem rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào"
Bakula im lặng khoanh tay nhìn Lục Duyên.
Lục Duyên mỉm cười, khẽ nhảy lên, tiến vào sàn đấu.
Hắn nhìn vào trận doanh của người đầu chó, bây giờ, ngoài Phi Ba, Huyết Cuông Nha, Văn Lâm và Thủy Tập ra, họ chỉ còn lại ba thiên tài bí ẩn khác.
Lục Duyên quét mắt qua, nhếch miệng cười với mấy người đầu chó rồi nhìn về phía Phỉ Ba:
"Ai là người kế tiếp?"
Phi Ba thấy Lục Duyên nhìn mình, trong lòng xuất hiện sự tàn ác, ánh mắt tràn đầy ý muốn giết người lạnh lẽo.
Để trả thù, hắn ta đã cố ý xin phụ hoàng ban cho mình Linh Thánh Quả cực kỳ quý giá, sau khi ăn nó, các thuộc tính của hắn ta đã được cải thiện rất nhiều.
Tuy hắn ta thiếu đi thời gian tu luyện ở Khởi Nguyên Chi địa, nhưng hắn ta không tin lần này mình vẫn không phải là đối thủ của con người kia.
Nhìn thấy đôi mắt Phi Ba chứa đây sát khí, khí tức sục sôi, Đoạn Sơn liếc nhìn hắn ta rồi nói:
"Phỉ Ba, ngươi lên đi, đừng khiến bộ tộc Huyết Cốt phải mất mặt lần nữa!"
Phi Ba nhếch miệng, để lộ ra hàm răng trắng dữ tợn:
"Đừng lo, ta biết mà"
Hắn ta nhảy lên sàn đấu, đứng trước mặt Lục Duyên, trong mắt chứa đây sát khí, quanh người hiện lên những tia lửa.
Lục Duyên liếc nhìn Phi Ba, khẽ nhướng mày.
Hắn có thể cảm nhận được khí tức của tên tóc đỏ này đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Nhưng trong lòng Lục Duyên không hề dao động.
Đoạn Sơn bình thản cất giọng:
"Bắt đầu đi"
Ngay khi hắn ta vừa nói xong, Lục Duyên đã lạnh lùng đạp xuống đất. Sàn đấu tinh thể băng vẫn nhẫn nhụi sau bao nhiêu trận chiến đã xuất hiện những vết nứt nhỏ, những luồng sóng khí nổi lên trên người Lục Duyên, dường như trong chớp mắt, hắn thường xuất hiện trước mặt Phỉ Ba.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, trọng kiếm chém về phía cổ của Phỉ Ba.
Ngay khi Lục Duyên chuẩn bị chém vào cổ Phỉ Ba, một chiếc khiên ánh sáng màu lục lam đột nhiên xuất hiện trước mặt Phỉ Ba. Trọng kiếm chém vào chiếc khiên ánh sáng kêu một tiếng "keng", Lục Duyên bị chấn động đẩy lùi về phía sau.
Đúng lúc này, một tiếng nổ chợt vang lên, Lục Duyên đã phá vỡ vật cản âm thanh truyền ra.
Hắn tặc lưỡi một cái, quả nhiên bị chặn lại, hắn cũng không kinh ngạc, chỉ là thử một chút thôi mà.
Thậm chí hắn còn không sử dụng đến bạch ngọc linh thể và hắc cương kình.
Hiện tại, hắn đã luyện dịch chuyển không gian lên đến 70% rồi, hơn nữa, sau khi trang bị nhẫn Ngân Sắc Quang Huy cấp đế, cho dù không cần bạch ngọc linh thể và hắc cương kình, sức chiến đấu của hắn cũng mạnh hơn trận chiến trên sàn đấu lúc trước một chút rồi.
Còn ở phía bên kia, Phi Ba vừa mới kịp phản ứng, hai mắt hắn ta đã mở to, trên mặt có chút kinh ngạc, trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
Hắn ta nhìn Lục Duyên bình thản đứng cách đó không xa, trong lòng dấy lên sự sợ hãi.
Điều này khiến Phĩ Ba cảm thấy vô cùng bẽ mặt.
Là một thành viên của vương tộc Huyết Cốt, sao hắn ta có thể sợ hãi được?
Hắn ta muốn đè nén nỗi sợ hãi này xuống, nhưng lại phát hiện trong đầu mình chỉ toàn là ánh mắt lạnh lùng của Lục Duyên cùng thanh trọng kiếm kia.
Bầu không khí bỗng trở nên yên ắng.
Đoạn Sơn cùng một chiến đế khác cũng như những chiến hoàng người đầu chó lúc này đều đang rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lục Duyên.
Thực lực mà Lục Duyên thể hiện ra quá mạnh.
Mạnh hơn nhiều những gì họ đã tưởng tượng.
Nếu để cho hắn trưởng thành, với thực lực như vậy, e rằng trong tương lai ngay cả chiến đế cũng không phải là điểm dừng của hắn, rất có thể sẽ trở thành một chiến thánh.
Hoặc có lẽ sẽ có một tia hy vọng theo đuổi con đường chiến thần đầy hư ảo, trở thành cường giả có thể sử dụng quy tắc của vũ trụ!
Nhờ nguyên nhân này nên mới được gọi là thần thánh.
Sát khí trong mắt Đoạn Sơn sôi trào, muốn ra tay giết chết con người này khi còn trong nôi luôn kìa. Nhưng lúc này, hắn ta lại bị mấy luồng khí tức khóa chặt nên không thể ra tay.