Khi mấy người đang trao đổi, thế cân bằng của trận đấu trên võ đài đã bắt đầu có sự dịch chuyển.
Công bằng mà nói, thực lực của Popp không hề yếu, là chiến sĩ hệ cường công, nếu để hắn thật sự tới gần Tư Thính Tuyết, bản thân nàng cũng sẽ có những nguy hiểm nhất định.
Đáng tiếc là, ngay cả tới gần Tư Thính Tuyết Popp cũng không thể.
Vả lại, theo thời gian, mặc dù hắn có thể xua tan băng sương, nhưng hàn khí khủng khiếp kia vẫn dần dần xâm chiếm cơ thể hắn.
Popp cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình đang hạ xuống, thở ra từng làn khói trắng.
Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.
Hắn giận dữ gầm lên một tiếng, linh lực trong thân thể phun trào, gió lốc cuồng bạo xoay tròn trên song kiếm của hắn.
Hắn biết rõ, nếu lúc này còn không liều mạng, về sau ngay cả cơ hội để liều mạng cũng không có.
Hắn bất chấp tất cả dùng kiếm khí phong ba, gió lốc điên cuồng tạm thời xua tan sương mù, cuối cùng Popp cũng thấy được vị trí của Tư Thính Tuyết.
Hai mắt hắn hằn lên tơ máu, hắn rống lên giận dữ xông về phía Tư Thính Tuyết.
Nhưng Tư Thính Tuyết mặt không biểu tình, tay vung pháp trượng.
Trước mặt nàng, từng khối băng sắc nhọn ngưng tụ lại, mảnh băng dày đặc phải mấy trăm cái lơ lửng giữa không trung, như bầu trời sao lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Pháp trượng vừa vung lên, những hạt băng dày đặc hóa thành tia sáng, bắn về phía Popp.
Những khối băng mang theo hàn khí cùng sức mạnh khủng khiếp rào rào phóng đến làm sắc mặt Popp tối sầm.
Gió lốc lưu chuyển khắp toàn thân hắn, từng đợt cuồng phong cùng tụ lại quanh người, hình thành một lớp khiên bảo hộ, bao phủ lấy thân thể hắn.
Từng khối băng lao vào lớp khiên cuồng phong, dày đặc, liên miên không dứt, chẳng bao lâu đã xé nát khiên bảo hộ cuồng phong, rồi tiếp tục bắn về phía Popp.
Sắc mặt Popp khó coi đến cực hạn, song kiếm vung lia lịa, muốn ngăn những tảng băng phóng tới.
Keng keng keng! !
Tiếng kim loại va chạm nhau chát chúa, không ít tảng băng bị song kiếm ngăn lại, còn một bộ phận thì xuyên qua chiến giáp, bắn vào trên người Popp.
Máu tươi không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ da lông hắn.
Được cái, song kiếm của Popp đã che ở bộ vị trọng yếu, mặc dù bị thương không ít nhưng thương thế cũng không tính là trí mạng.
Nhưng mà, vết thương không trí mạng không có nghĩa là không có việc gì.
Hàn khí trong tảng băng xâm lấn vào cơ thể Popp, hắn cảm giác thân thể mình sắp bị đóng băng.
Thậm chí hắn còn cảm nhận được tốc độ lưu thông của máu trong người mình đang dân chậm lại, không bao lâu nữa, sợ rằng cả người đều sẽ bị đông cứng.
Popp không ngừng thở ra hơi lạnh, trong mắt mang dữ tợn, nổi giận gầm lên một tiếng, trong lúc mình còn chút sức lực, lao về phía Tư Thính Tuyết.
Tư Thính Tuyết lạnh lùng nhìn Popp, vung pháp trượng, ba cây thương băng ngưng tụ, phóng về phía Popp.
Con ngươi của Popp co rụt lại, muốn tránh né, lại phát hiện tốc độ của mình chậm lại quá nhiều, ngay cả tránh né cũng không thể.
Đúng lúc này, Người đầu chó tóc trắng xuất hiện trước mặt Popp.
Ba cây băng thương dừng lại ngay trước người Người đầu chó tóc trắng, sau đó tan thành nước, rơi trên mặt đất.
Mà lúc này Đô Tham cũng lên võ đài, đứng trước mặt Tư Thính Tuyết, nhàn nhạt nhìn Người đầu chó tóc trắng. Người đầu chó tóc trắng nhìn Đô Tham rồi lại nhìn về phía Tư Thính Tuyết, sau đó mỉm cười:
"Trận này, là Người đầu chó chúng ta thua"
Tay hắn đặt lên thân thể đông cứng của Popp, hàn khí trên người Popp nhanh chóng tản ra, hóa thành hơi nước bay lên.
Lúc này, Popp mới khôi phục năng lực hành động.
Sắc mặt hắn Popp vô cùng hậm hực, lạnh lùng nhìn Tư Thính Tuyết:
"Lần này ta nhớ rồi, hi vọng lúc ở Băng Mạch tinh, ngươi đừng có đụng phải ta!"
Nói rồi hắn quay người đi xuống võ đài.
Đô Tham cười nhạo một tiếng, nhìn Người đầu chó tóc trắng:
"Còn muốn tiếp tục không?"
Người đầu chó tóc trắng mỉm cười:
"Đương nhiên, đúng lúc có điện hạ Phỉ Ba của bộ lạc Huyết Cốt chúng ta cũng muốn học hỏi các ngươi một chút"
Vừa dứt lời, một đốm lửa xuất hiện bên cạnh người đầu chó tóc trắng, sau đó, Phi Ba bước ra từ ngọn lửa.
Hắn hờ hững nhìn Tư Thính Tuyết đầy khiêu khích.
Tư Thính Tuyết nhìn Đô Tham hơi nhíu nhíu mày.
Trong danh sách tiêu diệt có tên của Phỉ Ba, Tư Thính Tuyết tự nhiên hiểu rõ rõ, thực lực của thằng nhãi này không hề yếu.
Trong những thiên tài cấp chiến tướng của Người đầu chó, cũng xem như là kẻ mạnh nhất.
Đến nàng cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể thắng được hắn.
Đúng lúc này, Lục Duyên lên đài, nhìn Tư Thính Tuyết, cười nói:
"Thể lực ngươi tiêu hao không ít rồi nhỉ? Để ta"
Tư Thính Tuyết nhìn Lục Duyên, sau đó khẽ gật đầu:
"Ừ"
Hôn lễ được mùa Đô Tham cũng tham gia tiệc tối, đương nhiên đã gặp Lục Duyên, cũng biết tiềm lực của Lục Duyên cùng mối quan hệ của tên của tên ăn cơm chùa kia.
Hắn cười thân thiết với Lục Duyên:
"Nếu đã vậy thì để Lục Duyên ngươi lên đi"
Tư Thính Tuyết quay người đi xuống, đến bên cạnh Rebecca.
"Tiểu Tuyết, ngươi không sao chứ?"
Rebecca nhìn Tư Thính Tuyết từ trên xuống dưới.
Tư Thính Tuyết lắc đầu:
"Tiêu hao hơi nhiều sức lực thôi"
Rebecca thở phào, nàng nhìn lên võ đài, miệng thở phì phì:
"Đám Người đầu chó này khinh người quá đáng, dám ở ngoài cổng Hỏng Phong thành đế quốc chúng ta dựng đài võ! Quả thực là đang vả vào mặt Hồng Phong đế quốc ta, A Duyên nhất định sẽ giáo huấn bọn chúng một trận!"