Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 513: Đánh Nổi Không.




Lúc này sắc mặt của mấy tên người đầu chó Hắc Minh cũng vô cùng khó coi. Hắc Minh nhìn chằm chằm Lục Duyên:

"Làm sao ngươi phát hiện ra Tân Nô?"

Lục Duyên mỉm cười:

"Dùng mắt nhìn chẳng phải thấy rồi sao?"

"Không thể nào! Chiến kỹ ẩn sát của Tân Nô là cấp lãnh chúa, sao có thể bị phát hiện?"

Người đầu chó cầm cung tên tức giận nói.

Lục Duyên chỉ cười, cũng không muốn giải thích.

Bây giờ hắn đã đủ hai gen vương giả rồi, cộng thêm sự hỗ trợ của ba món vũ khí cấp đế, năng lực nhận biết cũng nhanh nhạy hơn nhiều.

Chưa kể chiến kỹ ẩn thần cấp lãnh chúa, cho dù là cấp vương giả cũng không thoát được năng lực nhận biết của Lục Duyên.

Khi nãy hắn chỉ nhìn tên người đầu chó lén la lén lút lần mò về phía Rebecca trước đó, hắn tưởng rằng không ai biết.

Trong lòng Lục Duyên rất muốn cười một chút, nhưng hắn vẫn cố kìm lòng lại.

Lúc này Tư Thính Tuyết cũng truyền âm nói:

"Chúng ta có thể đánh lại không?"

Lục Duyên mỉm cười:

"Chắc chắn có thể, có ta ở đây"

Ánh mắt Tư Thính Tuyết lóe lên, nàng liếc nhìn Lục Duyên, rồi gật đầu.

"Được!"

Quanh thân nàng ta có sương băng lưu chuyển, nàng định bắt đầu hành động, người ngoan không nói nhiều.

Cảm nhận được sự dao động trên người Tư Thính Tuyết, năm người Hắc Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người Lục Duyên.

Chiến sĩ người đầu chó hệ thủ hộ Tòng Bang lạnh lùng siết chặt cự thuẫn của mình và nói:

"Các ngươi thật sự cho rằng ba người các ngươi có thể đối phó với năm người bọn ta sao?"

Hắc Minh lạnh lùng nói:

"Tân Nô đã chết, thế thì chúng ta trực tiếp xông lên! Ruskin!"

Ruskin mặc huyết bào đứng ở cuối cùng gật đầu, vung quyền trượng trong tay.

Phút chốc, những tia huyết quang hòa vào cơ thể của năm người.

Xung quanh năm người xuất hiện những tia huyết quang, khí tức của họ lập tức tăng vọt.

Đây rõ ràng là loại chiến kỹ tăng cường, hơn nữa còn là tăng cường cho toàn thể.

Lục Duyên không nhịn được có chút kinh ngạc nhìn Ruskin.

Chiến kỹ này có thể nói là rất quý giá.

Tòng Bang gầm lên một tiếng, trọng thuẫn trong tay hiện ra từng luồng sáng đen kịt, thân hình hóa thành một luồng sáng lao thẳng về phía Lục Duyên.

Họ đều biết, có lẽ Lục Duyên là người mạnh nhất trong ba người.

Nối tiếp Tòng Bang, Chu Nhĩ cười gằn xông lên theo.

Còn Hắc Minh thì đang đối mặt với Lục Duyên, từng cánh tay đen xì thò ra từ trong cái bóng của Lục Duyên, nắm chặt lấy hai chân hắn, muốn khống chế Lục Duyên tại chỗ.

Hạnh La cầm cung tên cùng với Ruskin lần lượt tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ về phía Tư Thính Tuyết và Rebecca.

Trong khoảng thời gian ngắn, năm người họ đã thảo luận xong rồi.

Thực lực Lục Duyên rất mạnh, vậy thì hãy để Hắc Minh, Chu Nhĩ và Tòng Bang đối phó với Lục Duyên.

Hai người khác thì chế ngự Tư Thính Tuyết và Rebecca.

Đợi ba người xử lý Lục Duyên xong rồi sẽ đi đối phó với hai người còn lại, thế chẳng phải đơn giản sao?

Họ có lòng tin, có Hắc Minh mang gen cấp vương giả ở đây, cộng thêm hai chiến tướng viên mãn có gen lãnh chúa, ba người họ liên thủ với nhau đủ để đối phó với cường giả mạnh hơn họ một hoặc hai cấp.

Đôi khi sự kết hợp các chiến kỹ cũng có thể làm tăng gấp đôi sức mạnh.

Không có chiến sĩ gen nào là toàn diện, ai cũng có nhược điểm.

Thế nhưng, ý tưởng của họ rất tốt, nếu là đối diện với Lục Duyên trước đây, có thể sẽ gặp chút phiền phức.

Ít nhất thì cánh tay bóng tối này có thể khống chế hắn trong một khoảng thời gian.

Đáng tiếc là, thực lực bây giờ của Lục Duyên đã không thể so sánh như trước đây được nữa.

Hắn nhẹ nhàng tiến lên một bước rồi một bước.

Cánh tay thò ra từ trong cái bóng gãy ra một cách rất dễ dàng rất tự nhiên, không gì có thể ngăn cản được.

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Hắc Minh sắc mặt lập tức thay đổi.

"Cẩn thận!

Hắn quát lên một tiếng.

Để có thể xé nát bàn tay bóng tối của hắn dễ dàng như vậy, sức mạnh này chắc chắn không cùng đẳng cấp với họ.

Thế nhưng khi hắn vừa nói xong, một tiếng nổ lớn vang lên dữ dội.

Không biết từ lúc nào mà Lục Duyên đã xuất hiện trước mặt Tòng Bang, hắn đạp mạnh vào cự thuẫn của Tòng Bang.

Cự thuẫn lập tức bị lõm xuống, sức mạnh khủng khiếp khiến Tòng Bang trợn tròn mắt, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi.

Thân hình của hắn lộn ngược, bay qua Chu Nhĩ đang lao tới ngay phía sau hắn, đập vỡ mấy bức tường, đáp xuống mặt đất cách đó hàng trăm mét.

Cơ thể rắn chắc nằm bất động, đã không còn sự sống.

Một cú đá của Lục Duyên khiến bầu không khí rơi vào im lặng chết chóc.

Tư Thính Tuyết vốn đang ngưng tụ băng thương cũng há to cái miệng nhỏ như anh đào của nàng, khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng đầy kinh ngạc.

Rebecca càng trố mắt hơn, trên mặt cũng là một biểu cảm ngơ ngác.

Bốn người đầu chó lúc này cũng như thế.

Họ hiểu rõ hơn Tư Thính Tuyết và Rebecca rằng năng lực phòng ngự của Tòng Bang mạnh đến cỡ nào.

Cho dù như vậy, tên nhân loại trước mặt này chỉ cần một cú đá là có thể đá chết Tòng Bang?

Bốn người đầu chó đều tỏ vẻ kinh hãi.

Chu Nhĩ lúc này đang lao tới phía sau Tòng Bang cũng khẽ run lên vì sợ hãi, toàn thân toát mồ hôi lạnh, sững người tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Hắn xông tới thì sợ tên nhân loại đó đá cho một cước, rút lui cũng sợ tên nhân loại đó xông tới đá cho một cước.

Khi nãy khi Tòng Bang bay qua hắn, cơn gió mạnh khiến hắn cảm nhận được một chút sức mạnh của Lục Duyên.