Còn Lý Thanh Hòa thì cười hì hì, hai tay chống nạnh:
"Ông chủ! Mau lấy đỏ tới đây!
Ông chủ khóc lóc thảm thiết đưa toàn bộ thú bông lớn, máy chơi game cùng với một đài quang não quý giá nhất cho Lý Thanh Hòa.
Sương Nguyệt ở bên cạnh mỉm cười nhận lấy một chiếc vòng cổ thạch anh hình cỏ bốn lá trông chất lượng có vẻ rất kém, rồi đeo lên cổ.
Mà điều khiến Lục Duyên cảm thấy kỳ lạ là, không ngờ tới Tư Thính Vũ lại lấy con thú bông hình mèo màu đen, còn vui về ôm vào trong ngực.
Tư Thính Tuyết trái lại không lấy gì, Rebecca thì lấy máy chơi game, trông khá thích thú.
Lý Thanh Hòa chia đồ xong, sau đó cười mở miệng nói:
"Chúng ta đi quán khác chơi!"
Thấy các nàng rời đi, ông chủ há to miệng muốn nói gì đó, nhưng hiển nhiên ông ta biết Lý Thanh Hòa là một chiến sĩ gen, còn hơi lo lắng sợ chọc giận đối phương.
Cho nên không dám ho he nữa lời.
Đợt này thua lỗ nhiều tiền rồi, ngày bội thu có lẽ sẽ biến thành ngày gặp nạn.
Lục Duyên ở bên cạnh bất đắc dĩ nở nụ cười, đi lên quét mã hai chiều chuyển mấy vạn đồng tiền qua.
Hắn mỉm cười nhìn khuôn mặt như khóc tang của ông chủ:
"Ngại quá ông chủ, coi như ta mua mấy món này. Ta thanh toán tiền rồi"
Ông chủ sững sờ luôn, liếc mắt nhìn điện thoại, sau đó vẻ mặt kích động nói:
"Này, vị đại nhân này, nhiều quá rồi! Ngài gửi nhiều quá rồi!
Lục Duyên tươi cười:
"Nhiều thì ngươi cứ cầm, ngày bội thu mà, thu hồi lại cũng không tốt"
Lục Duyên vẫy vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Cái này đã là mấy quán rồi.
Mấy người Lý Thanh Hòa đều biết Lục Duyên ở đằng sau đưa tiền, vì như thế cho nên các nàng mới có thể chơi lớn như vậy.
Nếu không, thì các nàng cũng chỉ xem đó như một trò đùa linh tinh, nhưng với những ông chủ kia thì có thể chính là tổn thất to lớn.
Trong lòng mấy người Lý Thanh Hòa vẫn có cân nhắc.
Chơi đến buổi tối, mọi người mới về nhà.
Vừa vào cửa, Số Một đã lên tiếng:
"Chủ nhân, hôm nay có người đưa đến hai tấm thiệp mời"
Nghe thấy như thế, mấy người Lý Thanh Hòa đều không bất ngờ.
"Ô... Đã đến lúc phát thiệp mời rồi sao?"
Lục Duyên trái lại hơi khó hiểu, không biết là thiệp mời gì.
Lý Thanh Hòa nhận hai tấm thiệp mời thiếp vàng, sau khi mở ra nhìn thì nở nụ cười với Lục Duyên, rồi đưa một tấm thiệp cho hắn.
"Duyên đệ đệ, của ngươi này. Quả nhiên, thiên phú của ngươi cũng khiến hoàng thất cũng phải đặc biệt đưa thiệp mời"
"Hoàng thất?"
Lục Duyên hơi nghi hoặc, mở thiệp ra xem thế nào.
Sau đó hắn lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thiệp mời này ghi mời Lục Duyên tham gia tiệc tối ngày bội thu của hoàng thất.
"Yến tiệc hoàng thất? Vậy mà lại mời ta?"
Lục Duyên có chút sững sốt.
Tư Thính Vũ ở bên cạnh thì khẽ cười:
"Cái này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, ngươi là thiên tài vừa tiến vào Thiên Tài Doanh hai tháng mà đã giành được vị trí thứ hai trên bảng Chiến Lực, tiềm lực bản thân vô hạn, huống chỉ ngươi còn cứu vớt không ít thủ vệ quân lúc thú triều, cho nên mời ngươi cũng là hợp lí"
Tư Thính Tuyết cũng hiếm khi gật đầu tán thành:
"Tỷ tỷ nói không sai, ngươi đương nhiên có tư cách tham gia tiệc tối"
Lục Duyên liếc mắt nhìn Tư Thính Vũ và Tư Thính Tuyết, sắc mặt có chút lạ thường:
"Ngươi đã biết từ lâu?"
Tư Thính Vũ mỉm cười:
"Ta đã từng xem danh sách tiệc tối vài lần, có nhìn thấy tên ngươi trên đó"
Khó trách...
Lục Duyên hiểu rõ.
Dù sao nàng ấy cũng là trưởng công chúa, hơn nữa còn là công chúa điện hạ có thiên phú thực lực rất mạnh.
Lý Thanh Hòa cười tủm tỉm võ bả vai Lục Duyên, mở miệng nói:
"Đến lúc đó phải khiêu vũ đấy, đợi lát nữa tỷ tỷ dạy ngươi cách khiêu vũ"
Vào buổi tối ngày bội thu, Lý Thanh Hòa mặc một một lễ phục lộng lẫy màu đen, trên tay còn đeo găng tay màu đen viền ren, khiến cho nàng ấy tựa như một tinh linh trong bóng đêm vậy.
Nàng ấy lúc này đang ở trong phòng khách chỉnh lại cà vạt cho Lục Duyên. Lục Duyên mặc một bộ âu phục màu trắng, vốn mặt mũi hắn đã anh tuấn, sau khi hấp thu gen hệ không gian thì khí chất toàn thân lại pha thêm chút hư ảo thần bí, nhìn thoáng qua cứ như một vị quý công tử.
Sau khi điều chỉnh cà vạt xong, ánh mắt Lý Thanh Hòa sáng lấp lánh nhìn Lục Duyên, môi đỏ cong lên kèm theo nụ cười tươi:
"Duyên đệ đệ không tệ, rất đẹp trai! Trên buổi tiệc tối ngày hôm nay, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái chết mê chết mệt ngươi"
Khóe miệng Lục Duyên co rút, hiện ra một nụ cười khổ:
"Bắt buộc phải mặc âu phục như này sao? Thật không thoải mái"
Hắn vẫn thích mặc quần áo với cổ áo rộng rãi hơn, sau khi mặc bộ tây trang này lại còn thắt cả cà vạt khiến hắn có cảm giác cổ áo xiết hơi chặt.
"Như vậy không được, vì là tiệc tối của hoàng gia, vẫn nên tuân thủ lễ tiết cơ bản nhất"
Lý Thanh Hòa lộ ra một nụ cười xấu xa, lắc lắc ngón tay.