Thế là, Lục Duyên để lại hai mươi người máy lãnh chúa trên tường thành phía đông và phía tây, rồi mang những người máy lãnh chúa khác qua đây.
Vừa tới tường thành phía nam, Lục Duyên phát hiện nơi này lạnh hơn những nơi khác, nhìn thoáng qua liền thấy Tư Thính Tuyết nổi bật đứng ở rìa tường thành.
Lục Duyên thấy Tư Thính Tuyết dường như cũng đã nhìn thấy hắn, sắc mặt thậm chí cũng có chút thay đổi.
Lục Duyên trong lòng cười thầm, hắn quen biết Tư Thính Tuyết cũng được một tháng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện của Tư Thính Tuyết thay đổi lớn như vậy.
Hừm... Đôi mắt mở to hơn trước đây một chút rồi.
Lục Duyên dẫn theo người máy lãnh chúa vừa giết những con hung thú trên tường thành, vừa đi qua đó.
Ngay sau đó, Lục Duyên đã đến bên Tư Thính Tuyết.
Hắn mỉm cười nói:
"Tư Thính Tuyết, thật là trùng hợp"
Tư Thính Tuyết nhìn lượng lớn các ngươi máy lãnh chúa đang tấn công hung thú, ánh mắt nàng khẽ lóe lên:
"Đây là những thứ ngươi mang ra từ trong di tích Aiur à?"
Lục Duyên mỉm cười:
"Không hổ là Tư Thính Tuyết, băng tuyết thông minh"
Tư Thính Tuyết khẽ gật đầu:
"Ừm, ta biết"
Lục Duyên:
Khóe miệng hắn giật giật, sao trước đây không không phát hiện này lại tự luyến như vậy?
Hắn liếc nhìn những tượng băng và sương băng bên dưới Tư Thính Tuyết, trong vòng bán kính một trăm mét không có lấy một con hung thú, cho nên hung thú tiến vào lĩnh vực này chạy chưa được vài bước đã bị đóng băng rồi sau đó vỡ vụn, đồng tử của hắn không khôi co rút lại.
Mặc dù Tư Thính Tuyết có vẻ hơi tự luyến nhưng quả thật nàng có tư cách tự luyến.
Lục Duyên ra lệnh cho các ngươi máy lãnh chúa tản ra, giết hết hung thú trên tường thành, sau đó bắt đầu tấn công hung thú bên ngoài tường thành.
Với sự tham gia của gần hai trăm người máy lãnh chúa, những hung thú không ngừng xông vào tường thành dần dần bị ép trở về.
Tư Thính Tuyết cũng nhìn thấy cảnh này.
Đôi mắt nàng ta lóe sáng, có chút tò mò hỏi:
"Sao ngươi lại ở doanh địa 306?"
Lục Duyên cười nói:
"Ta bây giờ là người đứng đầu Quân đoàn người máy ở doanh địa 257, được lệnh của thủ trưởng quân đoàn 257 đến hỗ trợ các ngươi, coi ta là quân chỉ viện đi"
Tư Thính Tuyết hé miệng, nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Đoàn trưởng quân đoàn người máy?"
Lục Duyên cười gằn:
"Những người máy lãnh chúa này đều là binh sĩ của ta, ngươi xem hỏa lực này, do một mình ta thành lập quân đoàn người máy đấy, thấy thế nào?"
Tư Thính Tuyết im lặng, không thể phản bác.
Người trước mặt nàng ta là học sinh của tỷ tỷ, bây giờ đã có một quân đoàn riêng cho mình rồi.
Vậy mà bản thân nàng ta lại không có quân đoàn nào.
Nghĩ đến đây, khí tức quanh thân Tư Thính Tuyết càng lạnh thêm vài phần, băng thương lao về phía hung thú phía xa, uy lực cực lớn giết chết đám hung thú, thậm chí sương băng cũng lan ra xa hơn.
Lục Duyên có chút nhìn Tư Thính Tuyết đột nhiên nổi giận.
Có chuyện gì với người phụ nữ này vậy?
Đột nhiên sao lại như thế?
Cái này không sợ tiêu hao linh lực sao?
Dẫu sao, Tư Thính Tuyết không phải hắn, hấp thụ linh tinh có thể nhanh như vậy.
Đã có lãnh chúa cơ giới, tường thành phía Nam cũng coi như được vững chắc.
Tracy đang đánh giết hung thú, tin rằng chẳng bao lâu nữa, có thể giết hết hung thú trong thành.
Tính đến hiện tại, doanh địa phòng ngự cũng được coi là vững chắc.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng ầm vang đáng sợ, sau đó lại có tiếng kêu la rên rỉ vang lên.
Sắc mặt của tất cả đều thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Một con thần lằn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nặng nề rơi xuống sườn núi bên ngoài tường thành phía Nam, đập ra một hố sâu trên sườn núi.
Lục Duyên và Tư Thính Tuyết đều cảnh giác nhìn về hướng hố sâu, sau khi xác nhận không thể cảm ứng được khí tức, hai người mới thở nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, vẻ mặt Lục Duyên biến sắc, hắn cảm nhận được một luồng khí tức lớn mạnh không rõ nhập vào trong cơ thể của hắn, cơ thể của hắn ớn lạnh, dường như mỗi một tế bào trong cơ thể đều nhảy nhót.
Còn tiến hóa lập phương đang lấp lánh hào quang màu xanh đậm.
Một luồng khí tức chưa rõ thật lớn.
Lục Duyên kinh hãi cảm thán trong lòng.
Khí tức chưa rõ ẩn chứa trong hung thú cấp Vương nhiều hơn nhiều so với hung thú trước đó.
Lục Duyên cảm thấy chỉ còn cách tiến hóa lập phương biến chất một bước thôi.
Tư Thính Tuyết thấy vẻ mặt của Lục Duyên có chút kỳ lạ, hơi cau mày:
"Sao thế?"
Lục Duyên lấy lại tinh thần, cười lắc đầu:
"Không sao"
Tư Thính Tuyết gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, con ngươi màu xanh băng lóe lên.
Lục Duyên cũng nhìn lên bầu trời.
Lúc này Diệp Chính Hào và người khổng lồ băng sương đang bao vây tấn công một con chuột xanh lam Vương giả còn lại, tuy rằng thực lực của con chuột xanh lam Vương giả này không yếu, quanh người còn có xúc tu màu đen quỷ dị, nhưng vẫn thất bại trước Diệp Chính Hào và người khổng lồ băng sương.
Máu tươi không ngừng rơi xuống từ trên không trung.
Nó gầm lên giận dữ bùng phát linh lực, xúc tu không ngừng bắn ra tia màu xanh đen quỷ dị, nhưng không hề có tác dụng.