Tất nhiên hắn cũng nhìn ra được lúc thiếu niên cho nổ ra cái hố này vẫn chưa cháy.
Nói cách khác, sau khi đập ra cái hố sâu, Lục Duyên này còn xuống dưới công kích tiếp?
Phải đốt hung thú thành tro mới chịu thôi à?
Bộ ngươi có thù oán gì với nó hả?
Đúng lúc này, người đàn ông tóc đen bỗng ngạc nhiên nhìn làn sương đen tỏa ra từ thi thể đen như than, đôi mắt co rút.
"Đây là...
Hắn biến mất tại chỗ rồi xuất hiện bên cạnh Lục Duyên.
Lục Duyên đã phát hiện người đàn ông tóc đen ngay khi hắn vừa xuất hiện.
Cũng phải thôi, năng lực cảm nhận của Lục Duyên mạnh lắm.
Nhưng vì đã biết người đàn ông này thuộc tiên phong quân nên hắn cũng chả để ý.
Sau khi người đàn ông tóc đen đến trước mặt, Lục Duyên mới ngẩng đầu nhìn hắn.
Thấy Lục Duyên ngẩng đầu, người đàn ông tóc đen lên tiếng:
"Lục Duyên, ta là Uông Gia Thụ, đoàn trưởng quân đoàn tiên phong số một, nhận lệnh tới đây tiêu diệt làn sóng linh thú!"
Lục Duyên vội vàng chào kiểu quân đội:
"Chào thượng quan!
Uông Gia Thụ gật đầu rồi nghiêm túc hỏi:
"Ngươi làm à?"
Lục Duyên biết hắn đang hỏi về cái hố bèn thừa nhận:
"Vâng thưa thượng quan! Là ta làm"
Uông Gia Thụ liếc mắt nhìn Lục Duyên đầy ẩn ý, nhưng không hỏi hắn đã làm bằng cách nào.
Người đàn ông chỉ cục than ở dưới, hỏi tiếp:
"Đó là gì?"
Lục Duyên ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Là hung thú thưa thượng quan! Một con hung thú lãnh chúa cấp ba cấp thấp"
"Lãnh chúa cấp ba cấp thấp...
Con ngươi Uông Gia Thụ hơi co nhỏ. Hắn im lặng, chốc lát sau mới lên tiếng:
"Ngươi có biết khí đen đó là gì không?"
Sau một lúc nghĩ ngợi, Lục Duyên từ tốn đáp:
"Thưa thượng quan, ta nghĩ có thể là hiện tượng dị hóa"
Uông Gia Thụ nhướng mày, nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.
"Ngươi biết dị hóa sao?"
Lục Duyên bật cười:
"Ta đã được chiêm ngưỡng hiện tượng dị hóa hai lần rồi thượng quan ạ"
Lần đầu ở kiếp trước, lần thứ hai ở Tây Lê thành, tính ra hắn thật sự được chứng kiến hiện tượng dị hóa hai lần rồi.
Uông Gia Thụ ngẩn người, quan sát Lục Duyên thật kỹ rồi cũng cười:
"Không ngờ ngươi vẫn sống sót sau trải nghiệm đó, ngươi may mắn lắm đấy"
"Ta cũng thấy vậy"
Lục Duyên mỉm cười, mặc dù hắn bị chết một lần vào kiếp trước rồi.
Hắn ngập ngừng đưa ra câu hỏi:
"Thưa thượng quan, nếu hung thú này có hiện tượng dị hóa thì liệu có đồng nghĩa với việc có rất nhiều con dị hóa trong làn sóng hung thú này không? Có liên quan gì đến việc nhiều hung thú đổ xô về đây không?"
Uông Gia Thụ nhoẻn môi:
"Đây là vấn đề của mấy người ở trên, ta nghĩ chắc họ biết cả rồi, việc của chúng ta là bảo vệ phòng tuyến, không cho bọn súc sinh vượt qua, tiến vào đế quốc"
"Vâng!"
Uông Gia Thụ gật đầu, nét mặt bỗng trở nên nặng nề:
"Phải rồi, đồng đội của ngươi đâu?"
Uông Gia Thụ cho rằng Lục Duyên có lẽ không sao nhưng những người khác thì sợ là lành ít dữ nhiều giữa một biển hung thú thế này.
Lục Duyên cười nói:
"Họ đều ở trong sơn động bên kia"
Hắn chỉ về một phía.
Uông Gia Thụ nhìn theo.
Hắn thẳng thốt thấy một đống xác hung thú nằm la liệt trước hang động.
"Trời đất... đám hung thú đó đều do ngươi giết sao? !"
Nhìn số xác chết khổng lồ đó xem, thần linh ơi, chắc cũng phải khoảng hai nghìn con hung thú ấy nhỉ?
Lục Duyên giết được nhiều thế sao?
Hắn đã dùng cách gì vậy? !
Uông Gia Thụ lại thấy nhiều khu vực khác cũng có một số cái hố.
Nhưng chúng nhỏ hơn cái hố khổng lồ, chu vi năm mươi mét này nhiều.
Chỉ chừng mười mét thôi.
Uông Gia Thụ đếm một hồi, tổng cộng mười cái hố.
Môi hắn giật giật. Đừng nói người này chơi trò ném lựu đạn, còn là loại kinh khủng đấy chứ?
Thế còn đỡ, Uông Gia Thụ nhìn là biết những hung thú nằm ở cửa hang không phải bị nổ chết mà là bị Lục Duyên giết chết. Một vài con có rất nhiều vết kiếm trên người.
Chỗ này chắc cũng vài trăm con luôn ấy?
Một mình Lục Duyên giết hết ư?
Uông Gia Thụ nghi ngờ Lục Duyên thật ra đã tới cấp ba rồi.
Đương nhiên Lục Duyên không biết hắn đang nghĩ gì, còn thừa nhận:
"Chê cười rồi, là ta giết"
Uông Gia Thụ không biết nói gì, im lặng một lúc mới nói:
"Đi thôi, đưa ta đến hang đi. Tiểu đội các ngươi đã có công phát hiện bầy hung thú quy mô nhỏ, giờ không sao rồi thì để bọn ta bảo vệ các ngươi. Các ngươi sẽ bình an vô sự trở về"
Lục Duyên gật đầu.
Hắn dẫn Uông Gia Thụ qua sơn động. Lúc này, Groat đang đứng ở cửa hang cảnh giác nhìn xung quanh.
Thấy Lục Duyên đi vào, họ đều thở phào.
Nhưng tiếp đó lại thấy Uông Gia Thụ sau lưng hắn, Groat và những người khác giật mình, rối rít đứng thẳng lưng, chào kiểu quân đội:
"Uông đoàn trưởng!"
Uông Gia Thụ gật đầu, cười nhẹ:
"Ừ. Mọi người không sao là tốt rồi. Vất vả cho mọi người quá"
Bọn Groat hơi lúng túng:
"Không vất vả đâu ạ!"
Trong lòng họ đều biết Lục Duyên mới là người cực khổ nhất.
Nếu không nhờ có hắn thì họ đã bị ăn từ lâu rồi.
"Ra ngoài thôi. Vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, các ngươi có thể về nghỉ ngơi. Ta sẽ bảo những tiểu đội khác thực hiện nhiệm vụ thay các ngươi"
Groat và những người khác cảm kích gật đầu.