Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 402: Làm Nhiệm Vụ.




Hắn cười một tiếng, lên tiếng nói:

"Không có gì, chỉ muốn an ủi ngươi thôi"

"Không cần ngươi an ủi!"

Amy liếc nhìn Lục Duyên.

Lục Duyên cười nói:

"Cho dù không gia nhập gia tộc của các ngươi, chúng ta vẫn là bạn mà? Sau này Amy ngươi có việc gì cứ nói với ta, ta sẽ đến giúp ngươi ngay lập tức"

Ánh mắt Amy sáng lên:

"Vậy ngươi mau gia nhập đoàn mạo hiểm của ta"

Lục Duyên:

"Ồ, trừ chuyện này"

Nụ cười của Amy cứng đờ:

Lục Duyên ho khan một tiếng:

"Vậy thu hoạch lần này không nhỏ, ta phải đi tu luyện. Ngươi cũng tu luyện cho tốt đi!"

"Biết rồi"

Amy gật đầu.

Sau đó Lục Duyên vội chạy ra khỏi Thiên La phủ.

Nhìn hướng Lục Duyên rời đi, Amy hơi cau mày, luôn cảm thấy có phải mình đã quên chuyện gì không?

Nghĩ hồi lâu, Amy không nghĩ ra rốt cuộc đã quên cái gì, vậy nên cũng lười không nghĩ nữa.

Còn Lục Duyên sau khi rời khỏi Thiên La phủ, trực tiếp đến luyện võ quán, sau khi đã có linh tinh, Lục Duyên trực tiếp bao trọn luôn phòng trọng lực hai mươi ngày, bắt đầu tu luyện.

Cuối cùng, Lục Duyên phát hiện mình vẫn thất sách.

Sau khi hắn đột phá bậc hai, thời gian có thể ở lại Khởi Nguyên Chi địa trở nên dài hơn.

Cuối cùng sau hai mươi ngày, Lục Duyên mời rời khỏi Khởi Nguyên Chi địa.

Bạch quang lóe lên, trong phòng ký túc xá, cơ thể của Lục Duyên hiện lên.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay là buổi sáng.

Hôm nay là ngày phải xuất phát đi đến biên giới.

Khuôn mặt Lục Duyên hiện lên vẻ trầm trọng.

Đi xuống lâu, Lục Duyên phát hiện ba người Tư Thính Phong, Macquarie, Dương Bình đều đang ở đây.

"A Duyên, mau ăn cơm, ăn sáng xong chúng ta sẽ đến quảng trường tập hợp"

"Học trưởng, nhiệm vụ đặc biệt lần này tất cả mọi người đều phải đi hả?"

Lục Duyên ngồi xuống, húp một hớp cháo, mở miệng hỏi.

Tư Thính Phong hơi suy nghĩ:

"Ngoại trừ những người đang có nhiệm vụ đặc biệt trong người, nếu không thì ai cũng phải đi"

Sắc mặt Dương Bình hơi khó coi:

"Đây chính là phòng tuyến cấm khu đấy, học sinh mới như chúng ta đi qua thì có ích lợi gì? Thật không hiểu trường học nghĩ gì"

Macquarie cười khà khà một cách xấu xa, vỗ vai Dương Bình:

"Học sinh nhất giai này, chỉ cần làm hậu cần tại hậu phương khu doanh địa là được rồi, nói không chừng đến lúc đó các ngươi sẽ phải giúp đỡ chút gì đấy cho các bạn học ngành nghiên cứu. Dù sao thì học sinh nghiên cứu trong doanh địa cũng cần phải sửa chữa máy móc, chế tạo thuốc biến đổi gen này nọ, chắc chắn rất bận rộn, những tay mơ như các ngươi tuy hơi yếu nhưng cũng coi như đủ sức"

Nghe vậy, biểu cảm Dương Bình lập tức trở nên phức tạp.

Nếu đúng như vậy thì mặc dù vô cùng an toàn nhưng phải luôn bị người khác coi thường.

Hắn ta hơi khó chịu, sau đó hiếu kỳ:

"Hiện tại Duyên ca đã là nhị giai rồi, đến lúc đó có lẽ cũng tham gia làm nhiệm vụ với các ngươi chứ? Duyên ca mạnh hơn học trưởng Macquarie người nhiều đó"

Khóe miệng Macquarie giật một cái, trừng mắt liếc Dương Bình:

"Tên thúi này, tốt xấu gì ta cũng là học trưởng của ngươi, ngươi không chừa cho ta chút mặt mũi à?"

Dương Bình trợn tròn mắt, coi không nghe thấy.

Tư Thính Phong thì mỉm cười nói:

"Hiện tại còn chưa rõ tình hình biên giới bên kia, cần phải dựa vào tình hình bên đó rồi mới xác định được, ta nghe nói là sẽ phân chia doanh địa đó. Chỉ có điều nhất giai thì không cần lo lắng, nếu không hung thú thì ở hậu phương doanh địa tuyệt đối sẽ an toàn"

Lục Duyên cười nói:

"Nếu như có thể, ta ngược lại hi vọng có thể ra chiến trường hơn, nhiệm vụ đặc biệt lần này ban phần thưởng học phần không thấp chứ?"

Sắc mặt Tư Thính Phong và Macquarie cổ quái liếc mắt nhìn Lục Duyên.

"Không thấp thì cũng không thấp... chỉ có điều A Duyên này, với thiên phú của ngươi, trường học chắc chắn sẽ không để người đối mặt với những nguy hiểm quá lớn. Hơn nữa hiện tại người vẫn đang ở trong thời kỳ trưởng thành, an toàn là số một, đừng quá liều lĩnh"

Tư Thính Phong khuyên.

"Ừm, ta biết rồi, cảm ơn học trưởng quan tâm"

Lục Duyên cười cợt, tỏ ra đã hiểu.

Rất nhanh, bốn người ăn sáng xong, rời khỏi ký túc xá.

Học sinh ở kí túc xá giống như bọn họ không ít, mọi người chạm mặt nhau, hỏi thăm nhau đôi chút, trò chuyện rồi đi về phía quảng trường trường học.

Rất nhanh mọi người đã tập hợp tại quảng trường.

Toàn bộ Thiên Tài doanh có chỉ có tổng cộng 930 học sinh, vì một phần nhỏ học sinh có nhiệm vụ đặc biệt trong người, không ở trường, nên học sinh ở chỗ này chỉ khoảng tám trăm người, nhìn qua thì cũng không nhiều.

Dù là một trường cấp ba cũng không ít người như thế.

Bên cạnh quảng trường, Lục Duyên còn gặp không ít lão sư ở đó.

Thực lực của lão sư Thiên Tài doanh thấp nhất là cấp chiến vương, chỉ cần đứng đó thôi đã làm người ta cảm thấy không thể nào bỏ qua được.

Đúng lúc này, mấy bóng người xẹt qua bầu trời, tung bay trên khoảng không mà mọi người đang đứng.

Dẫn đầu là một ông lão tóc xám nét mặt uy nghiêm.

Ông lão tóc xám chắp hai tay sau lưng, nét mặt lạnh lẽo cứng rắn nhìn học sinh phía dưới, khí tức mạnh mẽ phun trào, đè ép xuống mọi người.

Lục Duyên cảm thấy lòng ngực mình hơi khó chịu.

Học sinh vốn còn đang nói chuyện lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về chỗ ông lão tóc xám trên không trung.