So với những bạn học đã thức tỉnh từ năm 16 tuổi, hắn đã kém hơn hai năm phát triển rồi.
Để bắt kịp họ và thi vào một trường tốt chỉ trong vòng hai tháng không phải là điều dễ dàng.
Cũng may còn có khối lập phương có khả năng tiến hoá không ngừng ở đây, hắn cảm thấy hẳn là vẫn có hy vọng.
Kiếp trước Lục Duyên đã trải qua kỳ thi đại học một lần nên hắn biết, một trường đại học tốt là một bậc thanh tốt cho cuộc đời, nó sẽ giúp cho con đường tương lai của ngươi trở nên bằng phẳng hơn.
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, hắn đều phải nỗ lực hết mình, thi đậu học viện chiến sĩ gen tốt nhất.
Sau khi trở về, đầu tiên phải tìm hiểu thông tin về Khởi Nguyên Chi Địa trước đã, sau đó cố gắng thật tốt.
Nhân tiện, cái tên 'Tiến Hóa Lập Phương' là do bản thân Lục Duyên vừa mới đặt ra.
Hắn cảm thấy nó rất êm tai lại phù hợp.
Sau khi Lục Duyên thức tỉnh thành công, những học sinh kế tiếp càng thêm mong đợi, nói không chừng họ cũng có thể thức tỉnh?
Tuy nhiên, sự thật lại vô cùng tàn nhẫn.
Mãi cho đến khi học sinh cuối cùng kiểm tra xong, bốn mươi mốt học sinh của một lớp, chỉ có một mình Lục Duyên thức tỉnh thành công, trở thành chiến sĩ gen.
Nghi lễ thức tỉnh kết thúc, thầy giáo thu quả cầu thuỷ tinh lại, hắn nhìn sắc mặt thất vọng nặng nề của mọi người, mở miệng nói:
"Không thức tỉnh được cũng là chuyện bình thường, nếu đã không thể trở thành chiến sĩ gen, vậy thì suy nghĩ lại, cố gắng học tốt, thi vào một trường đại học tốt, đó là trách nhiệm cho cuộc sống sau này của chính các ngươi.”
Lời của thầy giáo, người khác có nghe lọt tai hay không thì Lục Duyên không biết, còn hắn lại như nhìn thấy một trăm ngày ôn thi đại học ở kiếp trước.
Đáng tiếc số học sinh có thể hiểu được những lời này ở kiếp trước không quá nhiều, đến khi có thể thực sự hiểu được thì đã muộn rồi.
Còn trong tương lai, tất cả những thiếu niên trẻ người non dạ đều có mội loại tự tin đến me muội, cảm thấy bản thân là nhân vật chính của thời đại, chỉ cần bước vào đời sẽ làm một CEO nào đó, kết hôn với cô vợ Bạch Phú Mỹ, bước lên đỉnh cao của cuộc sống.
Sau đó trở thành một công nhân tận tuỵ, hưởng thụ phúc báo.
Đúng vậy, Lục Duyên chính là một trong số đó.
Trong lúc nhất thời, vậy mà Lục Duyên lại có chút hoài bản thân khi còn cái sự tự tin đến mê muội ấy.
Rốt cuộc lúc ấy cái sự tự tin đến mê muội ấy đến từ đâu?
Đâu có giống với hắn của hiện tại, thực tế hơn nhiều rồi.
Ừm, không hổ là ta!
Thầy giáo nói xong thì lập tức rời đi, lúc ấy mấy học sinh trong lớp mới túm năm tụm ba, vỗ bàn kêu rên đầy oán giận.
"Thế mà ta lại không thức tỉnh được! Nếu cho ta thêm một lần nữa, ta chắc chắn sẽ thức tỉnh thành công!”
"Ài... Chẳng nhẽ sau này cũng chỉ có thể cố gắng học tập, làm một người bình thường thôi sao?”
"Xem ra ta chỉ có thể trở về kế thừa gia nghiệp. Cũng may nhà ta có một công ty gia đình nho nhỏ, ít nhất sau này cũng không lo ăn lo mặc.”
“...... Súc vật này!”
“......”
Có rất nhiều học sinh thi thoảng sẽ liếc nhìn về phía Lục Duyên trong khi nói chuyện.
Dù sao, Lục Duyên là người thức tỉnh duy nhất trong lớp.
Một nữ sinh có diện mạo xinh đẹp đứng lên, đi tới trước bàn Lục Duyên, cười khanh khách nói:
"Bạn học Lục Duyên, hình như chúng ta thuận đường, lát nữa có muốn cùng nhau đi về không?"
Lục Duyên liếc cô ta một cái, hắn lắc đầu rồi thản nhiên nói:
"Không được, ta quen ở một mình rồi.”
Nụ cười của nữ sinh kia cứng đờ, cô ta gượng cười gật đầu nói:
"Ồ.”
Cô ta lập tức quay người rời đi.
Những nữ sinh khác vốn đang rục rịch nhưng thấy vậy cũng nhanh chóng dập tắt ý tưởng của mình.
Lục Duyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù tính cách của hắn và người trước không giống nhau, hắn cũng không phải một kẻ cô đơn.
Nhưng hắn cũng chẳng có gì để tán gẫu với bạn học đó nếu sau này đi về cùng nhau.
Cả ba năm cao trung, cả hai đều không nói chuyện với nhau, thế nên sau này cũng không cần phải nói gì cả.
Gợn sóng khi Lục Duyên thức tình thành công cũng nhanh chóng yên tĩnh ở trong lớp.
Sau khi thức tỉnh, Lục Duyên vẫn phải tiếp tục học tập.
Cho dù là chiến sĩ gen cũng vẫn phải học văn hoá, chiến sĩ gen đâu thể mù chữ, huống chi đi học càng nhiều lại càng có thể học thêm được khả năng tư duy và logic.
Sau khi tan học buổi chiều, Lục Duyên rời trường, đi bộ đến Hiệp hội Chiến sĩ Gen.
Lúc trước hắn đã tra qua bản đồ, hiệp hội chiến sĩ gen cách trường học rất xa, đi bộ phải mất hơn một giờ.
Còn vì sao lại không đi xe bus?
Ngoài nghèo đói ra thì còn nguyên nhân nào khác đây?
Tuy rằng trước đó Lục Duyên từng nhìn thấy bộ dạng của thành phố trong trí nhớ, nhưng lúc này khi đi trên đường, hắn nhìn xung quanh vẫn còn có chút cảm giác không chân thật.
Các tòa nhà cao tầng xếp san sát, đèn neon lấp lánh, trên không trung còn có xe cộ phiêu bồng lướt qua, màn ảnh khổng lồ đang phát quảng cáo, trên màn hình là một nữ minh tinh đang vừa múa vừa hát, tươi cười rạng rỡ.
Trên đường phố có rất nhiều người đang đi bộ, một số người còn lắp đặt chân bằng máy, thậm chí còn có thể thấy được sự tồn tại của robot.
Lúc này, đáy lòng Lục Duyên rung động, hình như hắn đã tới tương lai rồi.