Nhưng cũng may, mức độ khó khăn khi săn giết Hôi Thạch Giáp Trùng của Lục Duyên hiện tại đã đạt tới rất thấp.
Với lại, dựa vào thực lực bây giờ của hắn, thậm chí đã có thể đi khu vực khác săn giết hung thú, thu hoạch được nhiều Linh Tinh hơn.
Nhưng thời gian hiện tại đã không còn được bao nhiêu, vì thế hắn cũng không định chạy lung tung, chuyện đi sang nơi khác thì để sau rồi tình.
Ngay khi Lục Duyên đang tự hỏi thì hắn chợt cảm nhận được một sự biến động dị thường trong ý thức.
Làn sương mù màu trắng bay ra, cánh cửa ánh sáng lại xuất hiện một lần nữa.
Lục Duyên cảm nhận được có một lực hút truyền tới từ trong cánh cửa ánh sáng, nó muốn hút hắn vào bên trong.
Hơn nữa lực hút này càng lúc càng mạnh.
Trong mắt của Lục Duyên hiện lên một tia hiểu rõ, thời gian 24 giờ tới rồi.
Thu hoạch lần này đã rất nhiều, cho nên Lục Duyên cũng không chống cự lại lực hút này.
Sau khi ý thức tiến vào cánh cửa ánh sáng thì đầu óc của Lục Duyên có chút hốt hoảng.
Một giây sau, đợi tới khi Lục Duyên hồi thần thì hắn cũng đã trở về căn phòng đơn sơ của mình.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bóng tối đã bao trùm vạn vật, ở xa xa lại ánh đèn neon đang lấp lóe.
Lục Duyên lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ.
Hắn vào Khởi Nguyên Chi Địa lúc 9 giờ tối, bây giờ đã là 11 giờ.
Thời gian đã qua hai tiếng đồng hồ.
Trong thiếp mời cũng có ghi, tốc độ thời gian trôi qua trong Khởi Nguyên Chi Địa và thế giới hiện thực có sự khác nhau.
Sau khi xác định thời gian xong thì Lục Duyên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Lục Duyên nắm chặt tay, cảm nhận luồng sức mạnh đang phun trào trong cơ thể.
Sức mạnh sau khi ghi lại gen ở Khởi Nguyên Chi Địa cũng đã được mang ra.
Khóe miệng của Lục Duyên cong lên, hiện lên một nụ cười.
Bước đi đầu tiên xem như cũng không tệ, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng cũng đã lập được một cơ sở tốt, thậm chí là còn rất tốt.
Nói tóm lại, hắn sắp bay rồi.
Lục Duyên vào phòng vệ sinh tắm rửa, sau đó khoanh chân ngồi trên giường, tiếp tục sử dụng Dẫn Đạo Thuật để tu luyện.
Trước đó hắn đã hấp thu Linh Tinh xong, bây giờ đương nhiên chỉ có thể dùng Dẫn Đạo Thuật để tu luyện.
Lục Duyên phát hiện, sau khi ghi lại gen tinh nhuệ xong thì tốc độ hấp thu linh khí của hắn cũng nhanh hơn rất nhiều.
Đương nhiên nó không thể so với tốc độ hấp thu Linh Tinh được.
Nhưng có ít còn hơn không.
Dù sao thì hắn cũng không có việc gì làm, hơn nữa chăm chỉ tu luyện cũng là một chuyện tốt.
Thời gian dần trôi qua, qua 12 giờ, bóng đêm bên ngoài càng trở nên dày đặc hơn.
Ở một góc vắng vẻ trong phòng của Lục Duyên, một bóng đen dần dần hiện ra.
Đây là một bóng đen vặn vèo kỳ dị.
Bóng đen này sau khi xuất hiện từ trong bóng đêm thì chậm rãi đi tới gần Lục Duyên.
Lặng yên không một tiếng động.
Khi bóng đen tới gần Lục Duyên thì nó nương theo lồng ngực, chậm rãi lan tràn vào trong cơ thể của hắn.
Trong lúc đang tu luyện, Lục Duyên đột nhiên cảm giác cơ thể trở nên lạnh lẽo, một cảm giác buồn nôn cũng bất chợt xuất hiện.
Cơ thể hắn run lên, linh lực toàn thân điên cuồng phun trào, chiến kỹ của thân thể hắc thiết cũng bắt đầu kích hoạt.
Bên ngoài cơ thể của Lục Duyên bắt đầu xuất hiện vô số những đường vân hắc thiết, những đường văn này từ cổ lan tới hai bên mặt, khiến cho hai bên mặt của Lục Duyên có thêm hai vết hắc thiết.
Cùng lúc đó, thân thể hắc thiết liên tục vận chuyển, thể chất và năng lực phòng ngự của Lục Duyên tăng vọt, bóng đen liên tục thét chói tai, sau đó bị đá văng ra khỏi cơ thể của hắn.
Lục Duyên mở to mắt, nhìn bóng đen vặn vẹo kỳ lạ trong bóng tối, con ngươi co rụt lại, tê hết cả da đầu.
Cái $#@%#$^$%&^&!
CMN, cái thứ quỷ gì đây? !
Sau khi tiếng thét cuối cùng rơi xuống, bóng đen cũng hóa thành khói đen biến mất.
Lục Duyên vẫn không buông lòng cảnh giác, hắn đứng dậy mở đèn, cẩn thận quan sát xung quanh.
Căn phòng đơn sơ nhỏ hẹp này vẫn giống như ban đầu, hết sức bình thường, giống như cái bóng đen quỷ dị kia chưa từng xuất hiện.
"Đó là cái thứ gì vậy?"
Lục Duyên ngồi xuống giường, mày chau lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Nếu như lúc trước không thu hoạch được thân thể hắc thiết thì có lẽ mình sẽ không thể chống lại cái thứ đồ quỷ quái kia, tới lúc đó chẳng phải là tèo đời luôn rồi sao? Ủa khoa khoan...”
Cơ thể của Lục Duyên chấn động, hai mắt cũng mở to.
"Sao cái cảm giác buồn nôn tức ngực kia lại quen quá vậy?"
Lục Duyên cau mày nhớ lại, sau đó hắn đột nhiên nhớ tới cái gì.
Lúc vừa xuyên qua, khi hắn đọc ký ức của nguyên chủ, thì phát hiện chẳng phải nguyên chủ cũng vì tức ngực buồn nôn mà đột tử hay sao?
Cái cảm giác khi đó rất giống với cảm giác của hắn khi nãy.
Da đầu của Lục Duyên lập tức tê hết.
CMN...
Đừng nói là cái thứ kia đã làm nha? !