Tiếng cười của những chiến binh thiên tài của các chủng tộc đột nhiên dừng lại.
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn phi hành khí xuyên qua tấm chắn với vẻ không thể tin.
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng như tờ.
Sau một hồi im lặng, một người Carman bỗng hét lớn lên:
"Không thể nào! Rõ ràng màn sáng đã chặn chiếc phi hành khí cùng là một sinh mệnh cơ khí di tích lại, nhưng tại sao nó lại không chặn đám con người và Dạ Vương là người ngoài?"
"Thật vô lý! Làm sao có thể? Chẳng lẽ lá chắn trên trung tâm Phù Không là để trang trí sao?"
Những chiến binh gen khác cũng ngơ ngác, trong đầu chỉ cảm thấy vô cùng phi khoa học.
Dù nghĩ thế nào thì họ cũng không thể tưởng tượng được tại sao lá chắn của trung tâm Phù Không lại chặn phi hành khí kia mà không chặn ba người ngoài như nhóm Lục Duyên.
„Nếu đúng như vậy... có phải Dạ Vương và hai con người đã vào trung tâm Phù Không trước khi tòa tháp trung tâm mở cửa bốn giờ rồi không?"
Một nữ tinh linh lẩm bẩm một mình.
Giọng nói của những người khác đột nhiên dừng lại, tất cả đều trở nên yên lặng.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Bầu trời trên trung tâm Phù Không.
Bên trong Hắc Hùng số một, bầu không khí cũng rất yên tĩnh.
Amy vốn đang nhắm chặt hai mắt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm rú xung quanh đã dịu đi, gần như trở nên yên tĩnh.
Nàng mở to mắt ra nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng xung quanh, tấm chắn phía sau và một số lượng lớn phi hành khí bên ngoài tấm chắn, Amy chợt sững người.
Nàng chớp chớp đôi mắt to màu tím, có chút bối rối:
"Làm thế nào chúng ta vào được?"
Lục Duyên nở nụ cười:
"Chúng ta xuyên qua lá chắn, đương nhiên tiến vào được rồi"
Amy ngẩn ra, hai mắt nàng ấy mở to, có chút không thể tin được:
"Chúng ta không đâm vào lá chắn?"
Nàng nhìn vào tấm khiên màu xanh đậm vẫn còn ở sau lưng, tỏ vẻ không thể hiểu được.
Làm sao có thể?
Dạ Dạ vẫn luôn mở to mắt nhìn phi thuyền đi qua tấm chắn.
Nhưng lúc này, nàng ấy cũng hơi bối rối.
Dạ Dạ quay lại nhìn Lục Duyên với ánh mắt tò mò:
"Tại sao lại xuyên qua được?"
Lục Duyên cười:
"Vì ta có tài năng hơn người"
Thành thật mà nói, trước khi đi vào, hắn cũng đã hoảng hốt khi nhìn thấy lá chắn xuất hiện ở đây.
Hắn còn tưởng rằng mình phải lùi lại.
Nhưng bất ngờ thay, cảm giác có thể đi qua tấm khiên này lại xuất hiện trong đầu hắn.
Đây không phải là ảo giác của Lục Duyên, mà là những gì mà di tích cơ giới Aiur đã nói với hắn.
Lục Duyên đã khám phá rất nhiều Phù Không thành trong khoảng thời gian này, đương nhiên thu được không ít mảnh lới của Aiur.
Sau khi hấp thụ những mảnh lõi Aiur này, Lục Duyên không cảm thấy thay đổi gì ngoại trừ việc hắn cảm thấy gần di tích cơ giới Aiur hơn.
Ban đầu, Lục Duyên nghĩ rằng mình có thể điều khiển tất cả các vệ binh cơ giới sau khi đến gần di tích cơ giới Aiur.
Nhưng kết quả là hắn vẫn phải nỗ lực để tự mình sử dụng kỹ năng khống chế cơ giới.
Không ngờ, lúc vừa nhìn thấy tấm khiên, lập phương tiến hóa vốn đã hấp thụ hàng chục mảnh lõi Aiur đột nhiên rung lên, Lục Duyên theo bản năng biết mình có thể lái Hắc Hùng số một đi xuyên qua tấm khiên và vào trung tâm Phù Không.
Bởi vì, hắn đã được di tích cơ giới Aiur công nhận.
Nói cách khác chính là người được chọn?
Hay đại loại như là thế giới chỉ tử?
Không cần biết gọi là gì, cuối cùng Lục Duyên cũng đã tiến vào được rồi.
Còn về vấn đề này, tất nhiên Lục Duyên cũng không tiện nói với Dạ Dạ và Amy rồi.
Có vẻ như trước giờ chưa từng nghe nói có người có thể hấp thụ nhiều mảnh lõi Aiur như vậy bao giờ.
Nếu không có lập phương tiến hóa, có lẽ Lục Phương cũng không thể hấp thụ được.
Nghe thấy lời của Lục Duyên, miệng Amy khẽ giật một cái.
Nàng nhớ rằng hình như trước giờ Lục Duyên vẫn luôn có khả năng phi phàm.
Ví dụ như việc có thể tìm thấy mảnh lõi của Aiur. Lúc trước, khi họ khám phá các Phù Không thành, dù những mảnh lõi Aiur có được giấu kỹ đến đâu thì cũng bị hắn tìm thấy cho bằng hết.
Lúc đó, nàng đã ngỡ ngàng rồi.
Một ví dụ khác là hắn có thể kiểm soát sinh mệnh cơ giới.
Cũng như đủ các thao tác thần kỳ khác.
Bây giờ tên này lại có thể đi qua lá chắn của trung tâm Phù Không?
Tại sao nàng lại không có tài năng như vậy?
Đầu Amy tràn đầy dấu hỏi.
Tất nhiên là Dạ Dạ không ngây thơ như Amy, thật sự cho rằng chỉ vì Lục Duyên có tài.
Nàng ấy nhìn Lục Duyên với đôi mắt sâu xa, nhưng cũng không hồi gì thêm, chỉ gật đầu rồi bình tĩnh nói:
"Hiện tại, chúng ta đã vào trung tâm Phù Không, còn bốn giờ nữa tháp trung tâm sẽ mở ra. Không còn nhiều thời gian nữa, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu? Ngươi tài giỏi như vậy thì ngươi quyết định đi"
Amy cũng nhìn Lục Duyên, cười hì hì:
"Đúng vậy, ngươi là người có tài, ngươi quyết định là được rồi"