Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 338: Tự Xử Lý.




Dạ Dạ gật nhẹ đầu:

"Ừm, họ không mạnh bằng ta"

Lục Duyên hơi ngẩn người, không ngờ Dạ Dạ lại trực tiếp như vậy.

Không hổ là Dạ Dạ đại nhân?

Vương giả cùng cấp cũng có thể nói đối phương không bằng mình.

Lợi hại.

Amy bên cạnh cũng bị khí thế bá đạo của Dạ Dạ làm cho sửng sốt ngẩn người.

So sánh ra, nàng chỉ là một cô gái đễ thương.

Lục Duyên cười nói:

"Đến lúc đó phần thu hoạch được chia đều cho ba chúng ta, Dạ Dạ đại nhân cảm thấy thế nào?"

Dạ Dạ nhìn Lục Duyên, gật đầu:

"Được"

Amy nghe xong, lập tức nở nụ cười vui vẻ.

"Veah! Có thiên tài cấp Vương giả ở đây, chúng ta không cần lo lắng bị người ta ức hiếp rồi!"

Lục Duyên cũng bật cười.

Tuy rằng thực ra hắn còn có một cách khác.

Nhưng Dạ Dạ đã liên lạc với hắn, dù thế nào hắn cũng phải đưa theo Dạ Dạ cùng săn giết lãnh chúa mới phải.

Dù sao, trước đây Dạ Dạ từng nói, nàng cũng không thể săn giết lãnh chúa.

Giống như lúc đó ở trong rừng rậm Mê Vụ, Dạ Dạ đưa hắn đi một đoạn đường, bây giờ là hắn dẫn Dạ Dạ cùng săn giết lãnh chúa.

Đúng lúc này, Dạ Dạ nhìn Lục Duyên, chớp mắt hỏi:

"Ta mạnh hơn các ngươi, ở khoảng cách gần, nếu ta ra tay ám sát thì ngươi không tránh được, ngươi không sợ sau khi ta lên phi hành khí sẽ cướp đồ của các ngươi à?"

Nghe lời của Dạ Dạ, nụ cười trên khuôn mặt Amy vốn đang vui mừng vì có đại lão tham gia bỗng cứng đờ lại.

Hình như nàng nghĩ đến vấn đề này, mở to mắt, cảnh giác nhìn Dạ Dạ, cứ như Dạ Dạ sẽ ám sát nàng bất cứ lúc nào vậy.

Lục Duyên cũng ngẩn người, hắn nhìn Dạ Dạ, nghiêm túc nói:

'"Ta tin ngươi"

Hai người Lục Duyên và Dạ Dạ ở trong rừng rậm Mê Vụ gần bốn tháng, hắn vẫn rất hiểu Dạ Dạ.

Bản chất Dạ Dạ là kiểu người bề ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp, có giới hạn của mình.

Lục Duyên không tin Dạ Dạ sẽ phản bội hắn vì một chút lợi ích của di tích cơ giới Aiur.

Giống như Amy, Lục Duyên và Amy cũng ở cùng nhau trong rừng rậm Mê Vụ một khoảng thời gian, sau đó ở Thiên La thành cũng thỉnh thoảng liên lạc với Amy, biết tâm tư của Amy rất đơn thuần.

Hắn cũng tin tưởng Amy.

Nghe thấy lời của Lục Duyên, ánh mắt Dạ Dạ lóe lên, khuôn mặt bình thần nở nụ cười mỉm:

"Ta gửi định vị cho ngươi, ngươi đến đón ta"

Lục Duyên cũng cười:

"Được"

Amy lại lén véo trộm hông eo của Lục Duyên, nháy mắt điên cuồng với Lục Duyên, dùng linh lực truyền âm nói:

"Đồ lừa đảo! Ngươi cứ vậy mà đồng ý hả? Miêu nhân này là cấp Vương giả đó? Nếu nàng lên phi thuyền gây bất lợi cho chúng ta thì làm thế nào?"

Lục Duyên cười:

"Không vấn đề, nếu có vấn đề, ta chịu trách nhiệm là được"

Amy lập tức chu miệng:

"Chúng ta là đồng đội, đương nhiên cùng chịu trách nhiệm!"

Vậy là hai người Lục Duyên và Amy lái chiếc Hùng Hắc số một, đi về phía định vị của Dạ Dạ.

Trên một con phố của khu vực trung tâm.

Dạ Dạ nhìn lên bên cạnh có miêu nữ tóc trắng đang thất thần nhìn nàng.

"Chúng ta đã hợp tác rồi, Tiểu Bạch, ngươi biết làm thế nào rồi chứ?"

Tiểu Bạch mới lấy lại tinh thần, vội vàng lên tiếng nói:

"Điện hạ yên tâm! Tiểu Bạch sẽ cho người theo dõi hai người Bạch Lân và Barton mọi lúc! Sẽ không để họ làm phiền đến điện hạ và bạn của ngươi"

Dạ Dạ gật nhẹ đầu:

"Ừm. Biết ta hợp tác với Lục Duyên, có lẽ Bạch Lân và Barton sẽ ra tay với các ngươi, các ngươi có thể tránh được thì cứ tránh"

Tiểu Bạch gật đầu:

"Ta hiểu"

Dạ Dạ ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nhìn pha lê truyền tin.

"Ta đi trước đây, Tiểu Bạch, tiếp sau đây người tự xử lý"

Tiểu Bạch gật đầu:

"Được"

Cơ thể của Dạ Dạ hóa thành tàn ảnh, biến mất tại chỗ.

Nàng nhìn theo hướng rời đi của Dạ Dạ, thỉnh thoảng trên khuôn mặt có biểu cảm như gặp phải quỷ.

Yêu Thọ à! Sao điện hạ nhà ta có thể hỏi câu hỏi kỳ lạ này?

Cái gì mà ngươi không sợ ta cướp đồ của ngươi sao?

Đây còn là điện hạ nhà ta không?

Rõ ràng ngoại trừ ăn ra, những chuyện khác điện hạ nhà ta có thể đơn giản thì đơn giản hóa mới đúng chứ?

Chẳng lẽ điện hạ thực sự coi thiếu niên loài người đó là bạn?

Đầu óc của Tiểu Bạch suy nghĩ lung tung mọi chuyện.

Một lúc sau, nàng định thần lại, bốp bốp bốp hai tay vỗ hai má của mình:

"Bình tĩnh bình tĩnh, phải làm tốt việc điện hạ giao."

Nàng lấy ra pha lê truyền tin, trên khuôn mặt hiện lên vẻ uy nghiêm:

"Theo dõi chặt hai người Bạch Lâm và Barton cho ta! Đừng để họ biến mất trong tầm nhìn của các ngươi, cho dù là một giây!"

Nửa tiếng sau.

Lục Duyên thấy đang sắp lại gần định vị trên pha lê truyền tin, con mắt sáng lên.

"Đến rồi"

Hắn nhìn phương hướng định vị, nhanh chóng nhìn thấy Dạ Dạ trên máy chiếu ảo.

Lúc này Dạ Dạ đang đứng yên tĩnh trên sân thượng của một tòa nhà cao ngàn mét ở chỗ không xa phía trước Hắc Hùng số một.

Lúc này nàng đang ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Hùng số một.

Lục Duyên ra lệnh cho Hắc Hùng số một lại gần.

Hắc Hùng số một hóa thành một luồng sáng, bay về phía thành phố.

Khi Hắc Hùng số một lại gần, một đội chiến sĩ gen gần đó đã phát hiện ra.

Họ ngẩng đầu quan sát theo dõi động tĩnh của Hắc Hùng số một.