Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 272: Quái Vật Phương Nào.




Họ liếc mắt nhau, trong mắt mang theo sự khiếp sợ.

Ngay khi họ còn chưa kịp phản ứng, phía trước lại truyền đến tiếng nổ vang rền một lần nữa.

Bọn hắn nhìn qua thì phát hiện ba chiến sĩ hệ thủ hộ đang bay ngược về với tốc độ còn nhanh hơn tốc độ tấn công.

Đường đi này giống như đường bowling vậy, hết chiến sĩ hệ cường công này đến chiến sĩ hệ cường công khác bị đánh bay.

Một trong những chiến sĩ người đầu chó hệ thủ hộ đó bay về phía Ngư Ô.

Ngư Ô cắn răng, vung gậy sắt trong tay, đánh bay chiến sĩ người đầu chó hệ thủ hộ này ra ngoài.

Dù cho vậy thì hai tay hắn ta vẫn run lên như cũ.

Ngư Ô liếc nhìn hai tay đang run lên của mình, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi.

Chỉ là một chiến sĩ hệ thủ hộ bị đánh bay thôi mà cũng khiến tay hắn ta run lên?

Phải biết rằng, hắn là người máy thiên tài ghi lại hệ cường công cấp đầu mục đấy!

Kẻ nhân loại này, rốt cuộc là cái quỷ gì đây?

Đáy lòng Ngư Ô có chút lạnh lẽo, cảm thấy tình hình hơi không đúng lắm.

Không chỉ Ngư Ô cảm thấy không đúng mà là tất cả chiến sĩ gen đều cảm thấy không đúng lắm.

Bốn chiến sĩ hệ thủ hộ cũng đã chết hết rồi, số chiến sĩ hệ cường công còn sót lại cũng bị đánh bay ra như đường bowling, cuối cùng chỉ còn ba chiến sĩ hệ cường công là Palmer, Ngư Ô và một người đầu chó khác.

Bên cạnh còn có chiến sĩ người đầu chó hệ ám sát, hai tên chiến sĩ lục ma nhân hệ ám sát và mấy người Ninna ở phía sau.

Tổng cộng có 18 chiến sĩ, trong bốn người mới vừa tiếp xúc thôi mà đã có 3 người bị trọng thương rồi.

Vây thì đánh cái rắm gì nữa?

Ngay khi họ đang phát lạnh trong lòng, quả cầu lửa, đao gió, mũi tên nước và mưa ma tiễn đã đến.

Lục Duyên không những không tránh né mà còn nuốt hết một loạt công kích này.

Nhưng mà, tất cả còn chưa kịp vui vẻ thì Lục Duyên đã thoát khỏi công kích đi đến trước Palmer.

Lục Duyên nhếch miệng cười với Palmer một tiếng, trọng kiếm trong tay hoá thành một luồng ánh sáng đỏ sậm chém ra.

Đường kiếm bén nhọn làm Palmer tê cả da đầu.

"Không!"

Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, cẩm rìu chiến trong tay, rìu chiến mang theo ánh sáng xanh nhạt chói lọi, nghênh đón trọng kiếm trong tay Lục Duyên.

Kengl Tiếng sắt thép va chạm vang lên, rìu chiến của Palmer nứt ra, xương cánh tay bị sức mạnh to lớn đánh gãy, ngực rộng mở.

Con ngươi hắn ta co rụt lại, còn kịp phản ứng tiếp thì Lục Duyên đã đá một cước vào người hắn ta.

Ẩm!

Chiến giáp trên ngực Palmer lõm xuống, hắn ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể to lớn bay ngược ra ngoài hơn mười mét, rồi rơi ầm xuống, không nhúc nhích.

Chết rồi.

Một trong ba người cầm đầu mạnh nhất nơi này, Palmer, lại bị một chiêu giết trong nháy mắt!

Thấy cảnh này, mấy chiến sĩ gen còn sống bao gồm cả Ngư Ô, đều tê cả da đầu.

"Ngươi, ngươi là quái vật nào? ! Sao người lại mạnh như vậy? !"

Ngư Ô ngập tràn kinh ngạc khiếp sợ.

Mẹ kiếp, tất cả công kích phe hắn ta đều vô hiệu, một chiêu của đối phương đã lấy mạng người.

Vầy thì sao mà đánh?

Nếu như không phải chỉ có chiến sĩ nhất giai mới có thể tiến vào di tích cơ giới Aiur thì Ngư Ô đã chắc chắn cho rằng người nam nhân này là cao cao thủ nị giai, thậm chí là chiến sĩ đỉnh phong! Không chừng còn là loại người máy ghi lại cấp mục đầu kia!

Lục Duyên thu chân về, nghe thấy lời của Ngư Ô, hắn nở một nụ cười xán lạn:

"Ta hả? Ta không phải là một nhân loại bình thường à?"

Bình thường?

Con mẹ nó có phải ngươi có hiểu lầm gì với bình thường không?

Trong đầu mọi người đều điên cuồng la hét.

Thấy Lục Duyên lại định tấn công, Ngư Ô nhanh chóng mở miệng nói:

"Chờ chút! Nhân loại chờ chút! Ta nguyện ý nhường lại cao ốc này, ngươi thả chúng ta đi! Không! Ta nguyện ý đem tất cả thu hoạch lúc trước cho ngươi!"

Lục Duyên hơi sửng sốt, có chút cổ quái mà liếc nhìn Ngư Ô.

Cơ thể hắn hóa thành ảo ảnh, lập tức xuất hiện trước người Ngư Ô.

Trọng kiếm chém xuống!

Con ngươi Ngư Ô co rụt lại, rống giận quơ gậy sắt về phía Lục Duyên.

Kengl Gậy sắt bị đánh bay, Lục Duyên trở kiếm, xet qua cổ Ngư Ô.

Máu tươi trào ra, thi thể Ngư Ô nặng nề ngã xuống, ánh mắt trừng thật lớn, đầy vẻ không cam lòng.

Lục Duyên nhìn đầu chó mang theo vẻ không cam lòng của Ngư Ô, sắc mặt cổ quái.

"Con chó ngu dốt, không phải đồ vật của ngươi cũng là của ta như thường à?"

Dù sao cũng đã tiến vào di tích cơ giới Aiur, nếu không có cách nào mang những thu hoạch ra ngoài thì sau khi chết cũng chắc chắn rơi ra ngoài thôi.

Những người khác nghe Lục Duyên nói vậy... rùng cả mình lên.

Là người dẫn đầu lục ma nhân, khóe miệng Ninna bỗng nhiên co rút lại.

Hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh, trong lòng một mảnh lạnh buốt.

Lối ra duy nhất đã bị nhân loại này chặn lại.

Lấy tốc độ của hắn ta, chắc chắn sẽ không chạy ra được.

Chỉ có thể bắt đầu từ chỗ khác.

Ninna liếc nhìn quảng trường sau lưng cách đó không xa.