Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 265: Thật Lợi Hại.




"Tiểu thư, ngài tới rồi"

Sau đó nàng ta quay đầu nhìn về phía Lục Duyên ở bên cạnh, bên trong mắt hiện lên về tìm tòi nghiên cứu.

Không chỉ là thiếu nữ tóc đen, mà những người khác hiện đang có mặt đều nhìn chằm chằm Lục Duyên, ánh mắt lóe lên sự tò mò.

Lục Duyên nhìn thoáng qua những cô gái trẻ kia, thấy rằng các nàng có vẻ như tuổi không lớn lắm.

Chỉ sợ người lớn nhất chắc cũng mới chừng hai mươi, nếu như không phải là Doanh trại Thiên Tài, thì đặt ở những học viện chiến sĩ gen khác đều có thể được ca ngợi là thiên tài.

Với tư cách là đội mạo hiểm của Amy, thì có thể nói chất lượng của những thành viên này sẽ rất tốt.

Amy cười hì hì giới thiệu với Lục Duyên:

"Lôi Phong, có thấy không? Đây chính là đội mạo hiểm của Amy ta. Các nàng đều là chiến sĩ nhất giai viên mãn! Đây là Lâm Tịch Tịch, là phó đội trưởng của ta"

Lục Duyên gật đầu cười với Lâm Tịch Tịch:

"Lâm đội phó, chào ngươi"

Lâm Tịch Tịch đánh giá Lục Duyên rồi cười nói:

"Nghe tiểu thư nói Lôi tiên sinh rất mạnh, còn đặc biệt đi đón ngươi, ta và những đội viên của ta rất tò mò về thực lực của ngươi đó"

Lục Duyên cười nói:

"Chẳng mấy chốc nữa sẽ đến di tích, đến lúc đó các ngươi sẽ thấy được"

Thấy bộ dáng tự tin của Lục Duyên, ánh mắt Lâm Tịch Tịch cũng lấp lóe, rồi gật đầu cười đáp:

"Ta đây mỏi mắt mong chờ"

Vương Linh Linh cười nói:

"Được rồi, lên đường thôi, vào trong truyền tống trận phải đứng vững"

Thế là một đoàn người đi vào trong truyền tống trận.

Lục Duyên đứng ở bên cạnh Amy và Vương Linh Linh, xung quanh toàn là các thiếu nữ.

Hắn bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, sao chỗ này chỉ có mỗi hắn là nam thế?

Làm hắn có loại ảo giác như đang đứng ở Nữ Nhi Quốc.

Cũng may Lục Duyên không xấu hổ bao lâu, thì hoa văn bên trên truyền tống trận sáng lên, một luồng ánh sáng trắng bao bọc tất cả mọi người lại bên trong.

Lục Duyên cảm thấy dường như thân thể mình xoay chuyển vài vòng, sau đó ánh sáng trăng tiêu tan.

Đợi đến khi ánh sáng trắng hoàn toàn tan biến, Lục Duyên nhận ra hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.

Vách tường trong gian phòng cho khách quý lúc trước toàn là màu trắng, mà vách tường chỗ này lại là màu xám.

Những nhân viên công tác ở bên cạnh cũng hoàn toàn khác so với những người ở trong phòng khách quý lúc trước.

Chẳng qua biểu cảm của mấy người kia khi nhìn đám người Lục Nguyên vẫn cung kính như cũ, không có gì khác biệt.

Suy cho cùng, những người có thể sử dụng truyền tống trận dành cho khách quý đều là nhân vật lớn.

"Nào, ra ngoài thôi"

Vương Linh Linh dẫn đám người Amy ra sảnh truyền tống, rất nhanh đã đi ra phía bên ngoài.

Số lượng người ở bên ngoài đại sảnh truyền tống của Hồng Phong thành còn nhiều hơn một chút so với Thiên La thành lúc nãy.

Dù sao, nhân loại không chỉ có mỗi một thành phố là Thiên La thành, còn có những thành phố khác cũng sẽ truyền tống đến đây, đi vào Di tích cơ giới Aiur bằng lối vào duy nhất gần đây.

Ra ngoài đại sảnh truyền tống, đoàn người Lục Duyên đi không ngừng vó rời khỏi Hồng Phong thành.

Bên ngoài Hồng Phong thành là một vùng bình nguyên.

Lối vào Di tích cơ giới Aiur ở phía đông nam của Hồng Phong thành, cũng chỉ cách thành phố hơn mười mấy cây số.

Vào lúc đám người Lục Duyên đi đến bên ngoài lối vào, chỗ này đã là biển người, phòng tầm mắt ra nhìn hoàn toàn là một mảnh mờ mịt.

Lực chú ý của Lục Duyên luôn không đặt ở mấy người xung quanh, mà là ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Ở giữa bầu trời trong xanh và sạch sẽ có hình chiếu của một thành phố khổng lồ.

Thành phố được tạo thành từ từng tòa cao ốc sắt thép vừa cao vừa lớn, còn có lít nha lít nhít xe bay phi hành ở trong đó, giống như ong mật đang bay múa ở trong tổ ong của mình.

Thậm chí trên không trung của thành phố sắt thép còn có một đống tòa phù không thành to lớn, có thang máy trên không nối liền các tòa phù không thành và thành phố sắt thép lại với nhau.

Trong mắt Lục Duyên toàn là vẻ kinh ngạc.

Nhìn qua thì trình độ khoa học kỹ thuật của thành phố ở bên trong hình chiếu này còn cao hơn nhiều so với Đại Khải tinh.

"Đây là hình chiếu của thế giới di tích cơ giới Aiur sao? Nhìn qua bộ dạng này thật là lợi hại"

Đôi mắt vốn to của Amy mở lớn, hơi kinh ngạc kêu lên.

Không chỉ là Amy, mà đám người Lâm Tịch Tịch hay thậm chí là những chiến sĩ gen tới đây, giờ phút này tất cả đều đang nhìn hình chiếu kia.

Hình chiếu không phải là kiểu một khi hình thành thì sẽ không thay đổi, Lục Duyên nhận ra thành phố này có thể nói là vô biên vô hạn, dù hình chiếu cứ liên tục thay đổi vị trí, nhưng vẫn như cũ không xem được đến cuối cùng.

Trên mặt đất là thành phố sắt thép không thấy biên giới, trên không trung là từng tòa phù không thành to to nhỏ nhỏ chồng chất lên nhau, tạo thành hình ảnh rung động lòng người.