Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 22: Không Hổ Là Ta




Không lâu sau, hắn tìm được một hang động yên tĩnh ngay dưới sa mạc nham thạch.

Hắn vào hang động, sau khi ngồi xuống mới lấy linh tinh ra.

Dựa theo chỉ dẫn trên bài post đã xem trước đây, Lục Duyên nắm linh tinh trong tay, vận chuyển linh khí theo luật dẫn dắt linh khí.

Ngay lập tức, linh tinh hóa thành một loạt sợi linh khí được Lục Duyên hấp thu, xuyên qua sương trắng, cuối cùng dung nhập vào cấu trúc gen rồi đi xuống tầng chót của cấu trúc, ánh sáng nhỏ lại rồi tắt hẳn, hiệu quả tương đương với nửa giờ nỗ lực tu luyện của hắn.

Lục Duyên:

“...”

Lục Duyên mới vừa nhắm mắt lại mở mắt, có chút ngơ ngác mà nhìn bột linh tinh trong tay mình, có chút không kịp phản ứng.

Hết rồi à?

Có chút này thôi á?

Không phải nói cần ít nhất là mười phút à?

Hay... quan niệm thời gian của hắn có vấn đề à?

Lục Duyên có chút trì độn.

Hắn phát hiện tình huống của mình không giống với bài thảo luận kia.

Trước đó thì nói cảm nhận hấp thu linh khí phải mất mấy ngày, kết quả là hắn vừa nhắm mắt lại đã hấp thu được.

Giờ thì nói hấp thu linh tinh phải mất ít nhất mười phút, hắn chỉ cần thở mấy cái là hấp thu xong toàn bộ.

Sau đó Lục Duyên suy nghĩ xong thì cũng bình thường trở lại.

Cũng đúng thôi, dù sao thì trước kia lúc hấp thu linh khí cũng hấp thu được luôn, không cần thời gian chuẩn bị.

Thiên phú dị bẩm chắc là để nói ta nhỉ?

Trong lòng Lục Duyên có chút phấn khởi.

Chờ đã...

Đúng lúc này, Lục Duyên nghĩ đến gì đó, ánh mắt chợt sáng lên.

Người khác hấp thu một viên linh khí mất mười phút, vậy rõ ràng họ sẽ phải đi tìm một nơi an toàn để hấp thu.

Nhưng hắn không giống với họ, hắn chỉ cần thở một hai nhịp là hấp thu xong.

Không phải điều này chứng minh rằng, hắn có thể vừa giết quái vật, vừa hấp thu linh tinh rơi xuống sao?

Nói như vậy, chẳng phải tốc độ phát triển của hắn cũng nhanh hơn người khác rất nhiều à?

Không chỉ thế, linh tinh còn có thể bổ sung linh khí bị hao hụt cho hắn.

Hiện tại hắn không cần phải tiêu tốn linh khí, nhưng, về sau ghi chép gen, để thi triển chiến kĩ gen cần phải có một lượng linh khí lớn.

Đó không phải đại biểu cho việc hắn có thể vừa tiêu hao vừa bổ sung linh khí sao?

Động cơ vĩnh viễn?

Nhất thời, trong đầu Lục Duyên nảy ra một số ý tưởng to gan lớn mật.

Thiên phú của ta cũng đỉnh quá đi!

Không hổ là ta!

Lục Duyên bình ổn lại tâm tình đang kích động, hắn rời khỏi hang động, định đi săn thú tiếp.

Đã có kinh nghiệm chiến đấu một lần, Lục Duyên đã có thể ước chừng được thực lực hiện tại của hắn.

Thực lực hiện tại của hắn có thể dễ dàng đối phó với bọ cánh cứng hôi thạch, có thể đánh được hai con nhưng ba thì chắc phải chạy.

Hắn tiếp tục tìm kiếm con mồi, định tìm bọ cánh cứng hôi thạch lạc đàn.

Cũng may Hôi Thạch lâm rất rộng, số lượng bọ cánh cứng hôi thạch rất nhiều, số con lạc đàn cũng không ít.

Hơn một giờ, Lục Duyên tìm được bảy con bọ cánh cứng hôi thạch lạc đàn.

Đánh bại bọ cánh cứnghôi thạch, hấp thu linh tinh, linh khí đạt được đã sánh bằng một đêm nỗ lực tu luyện của Lục Duyên.

Tốc độ tu luyện này nhanh hơn ban đầu gần mười lần.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu, nương theo thực lực đang mạnh lên, tốc độ giết bọ cánh cứng hôi thạch cũng càng lúc càng nhanh.

Xì!

Vài lần giao chiến, Lục Duyên đâm một kiếm vào đầu con bọ cánh cứng hôi thạch lạc đàn.

Hắn thuần thục mà nhặt linh tinh trên mặt đất rồi cắt giáp thạch màu xám xuống.

Ngay lúc Lục Duyên đang định rời đi thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Hắn quay đầu thì nhìn thấy ngoài cột đá có hai tên người đầu chó mặc áo giáp da màu đen đang đi đến, trong tay cầm trường đao.

Hai tên người đầu chó nhìn thấy Lục Duyên thì sửng sốt.

Họ vội vàng cảnh giác mà nắm chặt vũ khí trong tay, quay đầu nhìn xung quanh.

Nhưng sau khi phát hiện không có ai, hai con người đầu chó liếc mắt nhau, nụ cười khi nhìn phía Lục Duyên dần trở nên dữ tợn.

“Nhìn xem chúng ta phát hiện được cái gì? Một kẻ nhân tộc lạc đàn!”

“Nhân tộc, ngươi nói xem chúng ta làm sao mới tốt đây?”

Lục Duyên nhìn hai tên người đầu chó đang chậm rãi đến gần, hắn hơi cau mày lại.

Trước đó hắn cũng dự đoán sẽ có tình huống như vậy.

Dù sao trong này cũng là vàng thau lẫn lộn, sau khi chết, những thứ chiến sĩ gen thu trước đó đều sẽ rơi ra khỏi không gian gen chiến văn, nói không chừng còn đụng phải cảnh đen ăn đen nữa.

Cho nên Lục Duyên cố tìm một nơi không có ai để giết quái vật.

Dù sao thì hắn cũng tự hiểu mình, tuy rằng bây giờ năng lực của hắn đã mạnh hơn lúc mới thức tỉnh, nhưng vẫn chênh lệch rất nhiều so với chiến sĩ gen trưởng thành.

Không ngờ là hắn cẩn thận như vậy mà vẫn gặp phải người.

“Khà khà khà~nhân tộc, ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích, đao của ta rất nhanh, sẽ không khiến ngươi thấy đau đớn đâu.”

Một tên người đầu chó cầm trường đao, trên mặt nở nụ cười bỉ ổi, hắn quơ trường đao trong tay.

Tên người đầu chó còn lại còn khoa trương hơn, hắn ta liếm liếm khóe miệng mình:

“Thật ra thì ta hi vọng ngươi có thể phản kháng chút, như vậy thì chúng ta cũng có hứng thú hơn.”

Lục Duyên nhìn hai tên người đầu chó, trên mặt tươi cười:

“Bạn ta ở xung quanh đây, các ngươi chỉ có hai người thôi à?”

Nghe thế, bước chân của hai tên người đầu chó ngừng lại, nghi ngờ mà nhìn xung quanh.

“Bạn ngươi...”