"A... a..."
Đúng lúc này, trong mắt hắn lại xuất hiện sương mù màu đen, hắn chậm rãi đứng lên, lại nhào tới phía Tiết Vượng.
Lúc này, Lục Duyên ngăn trước mặt Tiết Vượng.
Sắc mặt Tiết Nhân dữ tợn, nắm đấm bên phải hắn tung ra.
Lục Duyên cũng mang vẻ mặt dữ dằn, nâng trọng kiếm lên, mang theo sức mạnh của tứ trọng Hắc Cương Kình chém về phía Tiết Nhân.
Ẩm! ! !
Dưới tiếng gầm thét, Tiết Nhân liên tiếp lui về phía sau, Lục Duyên cũng phải lùi lại phía sau mấy bước.
Hai tay Lục Duyên có chút run lên, nhìn về Tiết Nhân ở phía xa, trong mắt mang theo về kiêng dè.
Trước khi xông đến, thực ra hắn đã uống mấy bình dược phẩm tăng cường sức mạnh.
Nhưng bây giờ Tiết Nhân đã bị thương nặng, sức mạnh đã giảm đi nhiều, cho dù như vậy, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng áp chế được Tiết Nhân.
Có thể tưởng tượng được Tiết Nhân mạnh như thế nào.
Tiết Nhân thấy Lục Duyên vậy mà lại đỡ được đòn tấn công của hắn, đồng tử co rụt lại, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn.
"Chỉ là cấp một vậy mà lại có sức mạnh như vậy. Tiết Vượng có được một người bạn tốt"
Lục Duyên nhìn thoáng qua Tiết Vượng đang hôn mê, trong lòng có chút phức tạp.
Hắn đã đồng ý không can thiệp vào nhưng kết quả vẫn can thiệp vào.
Hừ chủ yếu là vì lúc trước Tiết Vượng đã cản cho hắn một chút, bây giờ hắn cũng nên giúp đố ngăn chặn một lần.
Hơn nữa, trước đó tên khốn này vô duyên vô cớ tấn công hắn, dù sao hắn cũng phải báo thù mà?
Lục Duyên nhìn Tiết Nhân, trong mắt mang theo lửa giận:
"Chỉ là cấp một thì thế nào? Ngươi nghĩ cho mình trước đi"
Hắn đạp lên mặt đất, xông về Tiết Nhân, trọng kiếm liên tục chém xuống.
Tiết Nhân chỉ còn lại một cánh tay có thể chiến đấu, còn có một chân cũng gãy xương, một số xương sườn cũng bị gãy.
Đối mặt với sự tấn công của Lục Duyên, trong nhất thời lại bị áp chế.
Hắn mang theo gương mặt dữ tợn bê bết máu, đồng thời cũng thanh tỉnh lại.
Bây giờ đã qua trôi qua vài phút, con quái vật kia chỉ sợ đã tiêu diệt hết tất cả linh hồn.
Ta phải đi!
Thế nhưng Lục Duyên lại quấn chặt lấy hắn, những kiếm thuật liên tục khiến hắn nhất thời không thể thoát khỏi đòn tấn công của Lục Duyên được.
"Ngươi muốn chết!"
Sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt đi, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Màn sương mù màu đen trong mắt hắn đã mờ đi rất nhiều.
Đồng thời, một bóng đen quỷ dị xông ra từ cơ thể hắn, tiếng hét chói tai vang lên xông vào trong đầu Lục Duyên.
Lục Duyên chấn động, bóng đen trong đầu hắn thét lên, đau đớn dữ dội truyền tới.
Đây là cái gì?
Lục Duyên run sợ.
Đúng lúc này, nguyệt chỉ thạch lơ lửng xung quanh chuỗi gen của Lục Duyên chợt lóe lên một tia sáng trắng bạc, một chiếc mặt nạ hiện ra, ngăn chặn sự tấn công của bóng đen.
Sự tấn công của bóng đen chỉ kéo dài trong một hơi thở rồi tiêu tán, bóng của nguyệt chi thạch mờ dân đi rồi bắt đầu biến mất.
Sắc mặt Lục Duyên tái nhợt, liếc mắt nhìn nguyệt chỉ thạch biến mất, hắn nhớ ra cái gì đó.
Chiến kỹ đặc biệt của nguyệt chi thạch, bảo vệ nguyệt thạch, có thể ngăn cản đòn tấn công của linh hồn.
Đây là đòn tấn công linh hồn? !
Hơn nữa, một lần tấn công linh hồn vậy mà khiến nguyệt chỉ thạch tan rã.
Cái này mạnh đến mức nào?
Một chút sợ hãi lóe lên trong mắt Lục Duyên.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Nhân, trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Không ngờ rằng, lúc này rồi mà tên khốn này vẫn còn con át chủ bài như thế.
Cơ thể hắn hóa thành dư ảnh, xông về phía Tiết Nhân ở đằng xa.
Tiết Nhân trông thấy Lục Duyên thế mà vẫn chưa chết, sắc mặt chỉ tái nhợt đi đôi chút, trợn mắt há mồm, sắc mặt kinh hãi.
"Không thể như thế được! Chiến sĩ cấp một sao có thể ngăn được đòn tấn công linh hôn? !"
Tiết Nhân hoàn toàn không thể tin nổi.
Đây là phương thức tấn công quỷ dị và mạnh mẽ nhất của hắn, là con át chủ bài hộ mệnh cuối cùng!
Thế nhưng Lục Duyên đã xuất hiện trước mặt hắn, dùng trọng kiếm chém ngang.
Tiết Nhân vội vàng đưa tay ra tấn công.
Ẩm!
Tiết Nhân bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
Lục Duyên như hình với bóng, khi Tiết Nhân còn chưa kịp đứng dậy, một kiếm đâm xuống, xuyên thẳng qua ngực Tiết Nhân, phá nát trái tim hắn.
Máu tươi trào ra từ khóe miệng Tiết Nhân, con mắt hắn trừng lớn, không thể tin được.
Sau phút chốc, sương mù màu đen trong mắt hắn chậm rãi tản dần ra, ánh mắt dân trở nên trong sạch hơn.
Trong lòng hắn hoảng hốt, tay phải nắm chặt thanh trọng kiếm, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Lục Duyên, lại quay đầu nhìn tiết vương đã ngã xuống đất ở đằng xa.
"Khu khụ, khụ khụ"
Hắn ho khan dữ dội, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Lục Duyên vốn định rút trọng kiếm ra, trực tiếp chém đầu của hắn xuống.
Đột nhiên, những sợi sương mù màu đen kỳ lạ tràn ra từ trên người Tiết Nhân, hắn ta bi thảm hét lên một tiếng chói tai.
Đồng tử Lục Duyên co rụt lại, vội vàng lui về phía sau, cảnh giác nhìn về sương mù màu đen, trong lòng lạnh buốt.
Lúc trước hắn cảm thấy hơi thở màu đen trên của tên này có chút quen thuộc.
Đây không phải là bóng đen kia sao? !
Trên người hắn làm sao cũng có? !