Đến bốn giờ chiều, quang môn của Lục Duyên đã được sửa chữa xong.
Nhưng hắn không chọn đi vào trong.
Mãi đến tám giờ sáng hôm sau, Lục Duyên mới tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa.
Nơi hắn xuất hiện là bên ngoài một khu dân cư.
Như thường lệ, hắn đến sống trong một căn phòng cấp C.
Tiếp đó, Lục Duyên đi hỏi về thời gian bắt đầu cuộc đấu giá.
Sau khi nhận được câu trả lời rằng vẫn còn ba ngày nữa, Lục Duyên thở phào nhẹ nhõm, may mà vẫn kịp.
Trong ba ngày này, Lục Duyên không có dự định rời thành phố mà tiếp tục ở lại đây.
Hắn tiếp tục đến sân luyện võ và mở phòng trọng lực để luyện tập.
Do ba ngày trước tu luyện nên giờ trong tay Lục Duyên chỉ còn lại có hơn tám mươi nghìn linh tinh.
Đương nhiên hắn sẽ muốn tiết kiệm một chút.
Mỗi ngày chỉ cần sử dụng hơn hai nghìn linh tinh là đủ rồi.
Ngày thứ ba, trong tay Lục Duyên chỉ còn lại hơn ba trăm linh tinh.
Tuy nhiên, hiệu quả cũng rất rõ rệt, độ rèn luyện gen ánh sáng xích đồng của Lục Duyên đã được tăng lên hơn 40%, sức mạnh cũng tăng thêm không ít.
Cũng may hôm nay cuộc đấu giá bắt đầu, nếu không Lục Duyên sắp phải cạp đất mà ăn rồi.
Lúc hắn đến, cửa nhà đấu giá đã đông nghịt người.
“Nguyên ca! Ở đây!”
Lục Duyên nghe thấy giọng nói của Trác Minh, bèn quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, thấy Trác Minh đang vẫy tay với mình.
Bên cạnh hắn ta có mấy người nhóm Grimm.
Trước khi tới, Grimm đã liên lạc với hắn, nói rằng hãy cùng nhau đi tới hội đấu giá.
Tất nhiên là Lục Duyên đồng ý.
Hắn bước tới, Grimm cười nói:
“Lục Duyên, chắc đây là lần đầu tiên ngươi tới hội đấu giá nhỉ? Thấy sao? Náo nhiệt lắm, phải không? Đông người quá nhỉ?”
Lục Duyên quét mắt nhìn xung quanh, thấy gần đó có hàng ngàn người đang chen chúc, hắn bèn gật đầu cười:
“Đúng là đông vui thật.”
Grimm cười nói:
“Đương nhiên rồi, chỗ này còn phải có chốt kiểm tra mới được vào, nếu không thì còn đông nữa.”
Lục Duyên sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc:
“Đi vào còn phải kiểm tra sao?”
Lúc trước hắn không biết điều này.
Grimm cười nói:
“Đương nhiên, cần phải xác minh tài sản, phải đặt cọc hơn hai nghìn linh tinh, hoặc là gửi đồ đã chụp ảnh rồi mới được vào.”
Trác Minh có chút hào hứng:
“Chúng ta cũng phải gửi đồ đã chụp thì mới được vào đấy, nếu không thì cũng đành chịu.”
Lục Duyên có chút kinh ngạc.
Đối với một chiến binh gen bình thường, hai nghìn linh tinh đúng là không hề nhỏ.
Tuy nhiên, do số người thuộc thành phố Sa Nham quá nhiều, nên những người có thể tích được hai nghìn linh tinh cũng không ít.
Không kể đâu xa, chỉ riêng những chiến binh gen quanh năm ở ốc đảo Cổ Hải thì đại đa số đều có thể đem ra nhiều tinh linh như vậy.
“Chúng ta vào thôi.”
Lục Duyên nói.
Lúc này, cánh cửa của nhà đấu giá đã được mở ra.
Cánh cổng rộng hơn ba mươi mét, tất cả các chiến binh gen đều xếp hàng dài để tiến vào.
Đúng lúc nhóm của Lục Duyên đang xếp hàng, họ nhìn thấy Lưu Hỉ và một vài người khác đi tới.
Lưu Hỉ đi về phía Lục Duyên, cười nói:
“Lục Duyên huynh đệ, đã lâu không gặp. Ta đoán thể nào ngươi cũng sẽ đến tham gia hội đấu giá mà, không ngờ lại tình cờ gặp ngươi ở ngay cửa.”
Lục Duyên cũng không nghĩ sẽ gặp Lưu Hỉ ở đây, hắn cười gật đầu:
“Chủ quản Lưu, đã lâu không gặp.”
“Ha ha ha! Ngươi có muốn vào cùng chúng ta không? Ta là khách VIP của nhà đấu giá, có hẳn một phòng riêng, trông cũng được lắm.”
Lục Duyên khẽ ngẩn ra, sau đó cười nói:
“Không cần đâu, ta cũng có phòng riêng rồi.”
Nghe vậy, Lưu Hỉ, Grimm và Trác Minh đều trợn tròn mắt vì sững sờ.
Lưu Hỉ kinh ngạc nhìn Lục Duyên:
“Người anh em, ý ngươi là, ngươi đã được sắp xếp một phòng riêng à?”
Trác Minh không thể tin được:
“Nguyên ca, ngươi nói nghiêm túc sao? Chỉ những khách VIP có hơn một trăm nghìn linh thạch mới có phòng riêng thôi đấy!”
Những người khác cũng trố mắt nhìn Lục Duyên.
Lưu Hỉ có phòng riêng vì hắn ta là chủ quản của tập đoàn Thiên Phủ, có thể nắm giữ hơn một trăm nghìn linh tinh.
Nhưng Lục Duyên chỉ hành động một mình mà thôi.
Một mình hắn đã có hơn một trăm nghìn linh tinh, có khoa trương quá không?
Quan trọng nhất là, Lục Duyên vừa mới thức tỉnh chưa bao lâu, thế mà đã nhiều linh tinh như vậy rồi.
Nếu đúng thì điều này có hơi đáng sợ nhỉ?
Da đầu mọi người đều tê rần.
Lục Duyên tỏ vẻ vô tội:
“Sao lại ngạc nhiên thế? Những thứ trước đây ta gửi cũng khá tốt, cho nên mới cho ta một suất VIP.”
Lần đầu tiên Lục Duyên đi gửi cũng không có được vị trí VIP, suất này hắn chỉ được trao vào lần thứ hai khi hắn đi gửi gen mũi tên nước.
Đó cũng là lần đầu tiên hắn biết tới thứ gọi là hạn ngạch VIP này.
“Suýt...”
Nghe thấy lời của Lục Duyên, mấy người họ đều trợn to mắt.
Lưu Hỷ tò mò hỏi:
“Người anh em Lục Duyên này... ngươi chụp gửi cái gì vậy? Lại có giá trị cao như thế?”
Những người khác cũng vô cùng tò mò.