Nàng ngẩn người, hơi lưỡng lự:
“Nhưng đồ ta còn dùng được…”
“Chúng ta mua mới hết đi, ăn mừng thoát khỏi khu ổ chuột, có một cuộc sống mới ở đây ấy mà.”
Lục Duyên mỉm cười giải thích, mau chóng dẫn Lý Thanh Hòa đi mua sắm mà không đợi nàng đồng ý.
Đi dạo siêu thị một vòng đến 10 giờ, hai người mua đủ rồi mới về phòng cho thuê.
“Mừng chủ nhân đã về.”
Robot trắng đứng cạnh cửa, thấy Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đã về thì lịch sự cúi người chào.
Hắn quan sát, thấy căn phòng được quét dọn sạch sẽ.
Chú robot này ngày nào cũng làm việc nhà ngay cả khi chưa có người vào đây ở. Trước khi rời đi, Lục Duyên có dặn nó quét dọn một lượt nên phòng ốc nhìn khá gọn gàng.
“Làm tốt lắm, Jelf.”
“Đây là nhiệm vụ của ta.”
Người máy Jelf lại cúi đầu chào lần nữa.
Lục Duyên hướng mắt sang Lý Thanh Hòa, cười nói:
“Ngươi xem, có Jelf ở đây, mình đỡ tốn công dọn phòng mà phải không ?”
“Tiện thật, có điều tiền thuê nhà đắt quá.”
Dáng vẻ tiếc tiền của Lý Thanh Hòa làm Lục Duyên bật cười.
Cũng dễ hiểu thôi, dù gì mới đây Lý Thanh Hòa còn ở khu ổ chuột, hai vạn đã là một khoản tiền rất lớn.
Lục Duyên nghĩ lại về mình, lúc mới thức tỉnh được chính phủ trợ cấp 5000 Hồng Phong tệ đã thấy nhiều lắm rồi.
Chẳng qua sau này bán được nhiều tài liệu, Lục Duyên được nhận nhiều tiền, đem gửi ngân hàng mới dần không quan trọng chuyện tiền nong nữa.
Dù cuộc sống thế nào cũng cần từ từ thích nghi.
Lục Duyên tin rằng không lâu nữa, Lý Thanh Hòa cũng sẽ quen với chỗ ở mới thôi.
Phòng của Lục Duyên là phòng chính, của Lý Thanh Hòa là phòng phụ.
Hắn đặt hành lý của Lý Thanh Hòa và đồ dùng sinh hoạt mới mua vào phòng phụ, bảo Jelf phụ xếp đồ ra với nàng rồi mới về phòng chính.
Nhanh nhẹn sửa soạn hành lý, Lục Duyên đặt một cái quang não màu đen trông như mũ bảo hiểm lên bàn.
Chỉ cần đội cái này lên là có thể kết nối mạng Internet, xem tin tức, chơi game giả lập luôn cũng được.
Lục Duyên sờ mặt ngoài hơi thô ráp của cái mũ, cảm thán.
Game giả lập à, trước khi xuyên không hắn háo hức được chơi lắm.
Tiếc là ở Địa Cầu nơi hắn ở trước đây vẫn chưa phát triển công nghệ thực tế ảo.
Công nghệ thực tế ảo ở đây bắt nguồn từ Khởi Nguyên Chi Địa.
Xét trên nhiều phương diện, Khởi Nguyên Chi Địa đã giúp tốc độ phát triển của phần lớn văn mình trong vũ trụ tăng lên rất nhiều.
Thu xếp hoàn tất thì đã 11 giờ đêm.
Lục Duyên liếc mắt nhìn Quang Môn, nó vẫn chưa được sửa xong.
Hắn chẳng thấy bất ngờ mấy. Tu vi càng cao càng ở Khởi Nguyên Chi Địa được lâu, nhưng thời gian để sửa chữa Quang Môn tương ứng cũng dài hơn.
Nhìn tiến độ sửa chữa, Lục Duyên nghĩ chắc phải đợi một ngày mới đầy cho một lần vào.
Tính thời gian thì khoảng chiều mai vào được rồi.
Nhưng vì có buổi đấu giá nên Lục Duyên định đi muộn một chút, sáng mốt đi là vừa đẹp.
Thời gian trong khoảng này đủ để tham gia buổi đấu giá trọn vẹn.
Trong phòng có nhà vệ sinh riêng, Lục Duyên bèn rửa mặt và súc miệng ngay trong phòng.
Tuy nhiên, hắn vẫn nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, là tiếng Lý Thanh Hòa vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, nàng đi qua gõ cửa phòng Lục Duyên.
“Thanh Hòa tỷ ? Có chuyện gì vậy ạ ?”
Lục Duyên đang định mở cửa thì nghe Lý Thanh Hòa nói:
“Không có gì đâu, ta chỉ muốn nói với ngươi là ta đi ngủ đây. Ngủ ngon nhé.”
Hắn ngẩn người, không ngờ nàng nói cả chuyện đi ngủ với mình.
Nghĩ lại thì dù sao cũng vừa đổi chỗ ở, có thể là do thấy không được an toàn.
Con gái mà.
Nghĩ đến đây, Lục Duyên cũng cười trả lời:
“Ngủ ngon nhé, Thanh Hòa tỷ.”
Sau đó, hắn nghe tiếng Lý Thanh Hòa đáp lời, tiếp đó là tiếng đóng cửa phòng.
Lý Thanh Hòa về phòng, cơ thể xảy ra biến hóa. Một bộ áo giáp đen tuyền bao trùm khắp người nàng.
Nàng khẽ nhìn về phía phòng của Lục Duyên, suy tư một lát, cuối cùng chọn không sử dụng linh lực.
Lý Thanh Hòa lặng lẽ mở cửa sổ ra, nhảy xuống từ tầng thứ mười lăm.
Lúc sắp rơi xuống, nàng xoay người nhẹ nhàng tiếp đất, liếc nhìn cửa sổ trên cao lần cuối rồi hòa mình vào bóng đen, biến mất.
Khu ổ chuột, tại một khu chung cư bình thường.
Trong một căn phòng ở tầng hai mươi mốt, nam tử gầy còm đang nằm ngủ trên giường bỗng ngồi dậy.
Hành động của hắn làm nữ tử nằm cạnh choàng tỉnh.
Nàng mơ mơ màng màng nhìn nam tử, nhẹ giọng hỏi:
“Cục cưng, sao vậy ?”
Nam tử gầy nhom không nói gì, chỉ đi ra khỏi phòng.
Nữ tử hơi nghi hoặc:
“Cục cưng ?”
Nàng dụi mắt, xuống dường ra ngoài, đi theo bóng lưng hắn.
Chẳng mấy chốc, nữ tử thấy nam tử gầy ngồi xổm ở một góc trong phòng khách mở một cái cặp da đen.
Nàng nhớ hắn có cầm cái cặp da đen này lúc về nhà.
Khi ấy nàng hỏi có gì trong đó, nam tử gầy còm không trả lời, chỉ nhếch môi một cách kỳ lạ.
Bây giờ, cuối cùng nàng cũng biết bên trong là thứ gì rồi.
Nam tử gầy lấy một vật hình trụ đen làm bằng kim loại ra, bên trên có ba nút màu đỏ, vàng, xanh dương.
“Cục cưng ?”
Nữ tử kinh nghi bất định nhìn hắn, thấy thứ này cứ là lạ làm sao.
Nam tử gầy nhom vẫn không nói một lời. Hắn lần lượt ấn nút theo thứ tự xanh dương, đỏ, vàng.
Sau một tiếng “tích”, chữ số đếm ngược hiện ra trên vật hình trụ kim loại.
5.
4.
Nam tử gầy quay đầu nhìn nữ tử.
Mặt mày hắn tái nhợt, ánh mắt đầy sợ hãi, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống nơi khóe mắt nhưng hai bên khóe miệng lại từ từ nhoẻn lên thành một cái mỉm cười đầy ẩn ý.
Thấy hình ảnh này, bỗng nhiên có hơi lạnh chạy dọc xương sống nàng, da đầu tê rần.
Vẻ kinh hoàng hiện ra trên mặt.
Ầm !
Không đợi nữ tử kịp làm gì, một tiếng nổ đinh tai nhức óc đã vang lên. Ngọn lửa nhấn chìm nàng và nam tử gầy nhom trong chớp mắt.