Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 173: Công Việc Bán Thời Gian




Cách Lâm cười não nề:

“Trước đây ta đã từng đến ốc đảo Cổ Hải một lần rồi, mức độ tôi luyện tối thiểu của yêu thú ở đó là 50%, hơn nữa rất nhiều trong số đó đều họp thành nhóm yêu thú, cực kỳ nguy hiểm. Đội bọn ta thành lập lúc đó tất cả đã bị phá hủy chưa đầy nửa ngày sau khi vào đó. Sau đó, ta vẫn luôn ở trong địa cung Sa Nham mà không dám đi nữa… Thật không ngờ ngươi còn có thể lăn lộn ở đó cơ đấy, Lục Duyên, tốc độ tiến bộ này của ngươi thực sự khiến người ta ngạc nhiên lắm đấy.”

Lục Duyên nở nụ cười:

“Ốc đảo Cổ Hải quả thực có rất nhiều hung thú thành đàn thành nhóm. Nếu không phải ta phòng ngự vững chắc, ta cũng rất nguy hiểm. Cho dù như vậy, trước đây ta cũng đã suýt chết mấy lần rồi.”

Lục Duyên không hề nói dối, lúc trước Lục Duyên bị một nhóm lớn thần thú tinh nhuệ đuổi theo, cũng may nhờ có linh lực không cạn kiệt hắn mới chạy thoát được.

“Duyên ca vậy mức độ tôi luyện của ngươi có phải lại được tăng lên rất nhiều không?”

Lục Duyên cười nói:

“Lúc ở ốc đảo Cổ Hải cũng có được đôi chút thu hoạch, quả thực tiến bộ rất nhiều.”

Nghe vậy, cả Cách Lâm và mấy người Trác Minh đều lộ vẻ ngưỡng mộ.

Lục Duyên tiến bộ nhanh quá đi mất.

“’Vậy tại sao hôm nay ngươi lại trở về?”

“Ta định quay trở lại nghỉ ngơi chút.”

Lục Duyên không định nói hắn trở lại là vì đột phá.

Tốc độ này thực sự là có chút quá mức.

“Vậy sao các ngươi cũng trở về vậy?”

Nghe được lời nói của Lục Duyên, bọn Cách Lâm đều mặt mày hớn hở.

“Lần này vận may của bọn ta đúng là không tồi, bọn ta đã săn được một con trăn cát địa doanh ở cấp độ tinh nhuệ và thu được một bộ vũ khí cấp độ tinh nhuệ. Mấy người bọn ta đều không thể sử dụng nó nên đã bàn bạc và lên kế hoạch bán đấu giá, dù sao thì cuộc đấu giá cũng sắp mở rồi.”

Nhìn thấy mấy người họ đều có chút cao hứng, Lục Duyên cũng nở nụ cười: “Vận khí đúng là tốt thật, chúc mừng các ngươi.”

Đối với Lục Duyên, một bộ vũ khí gen cấp độ tinh nhuệ có thể không là gì cả.

Nhưng đối với những người bình thường, vũ khí cấp tinh nhuệ phải nói là quá hiếm.

Một bộ phải trị giá đến hàng ngàn hàng vạn linh tinh.

“Hahaha! Lần này ta cũng có thể nhận được hơn một nghìn linh tinh rồi! Nói không chừng ta còn có thể tiến thêm một bước trước kỳ thi tuyển sinh đại học, đến lúc đó ta sẽ thi vào một học viện chiến binh tốt hơn.”

Lúc nói chuyện gương mặt Trác Minh nở nụ cười rạng rỡ.

Cách Lâm nhìn Lục Duyên:

“À đúng rồi, Lục Duyên, bọn ta định đến thành phố giải trí ăn mừng, ngươi có muốn đi cùng bọn ta không?”

“Thành phố giải trí? Không ổn lắm đâu?”

Lục Duyên hơi do dự.

Lục Duyên hắn không phải là loại người sẽ đi tới nơi như vậy!

Những người khác đều gọi hắn là tiểu lang quân thuần khiết.

“Đi mà Duyên ca! Ở đó có nhiều mỹ nữ lắm.”

Trác Minh mang một bộ dạng hào hứng, những người khác cũng nở nụ cười.

“Mọi người đã nói vậy rồi thì đi thôi.”

Lục Duyên mỉm cười.

Mấy người tụi Cách Lâm đã yêu cầu hắn như thế rồi hắn tất nhiên thịnh tình không thể chối từ.

Tuyệt đối không phải là do hắn ta muốn xem mấy tiểu tỷ tỷ ở đó có đẹp không.

Khi đến thành phố giải trí, Lục Duyên phát hiện đây không phải là quán bar chỉ có những chiến binh gen đến uống rượu.

Đây là một khu vui chơi giải trí khổng lồ.

Đường phố hết sức sầm uất, một lượng lớn các chiến binh gen đều đang đi dạo ở đây.

Dọc hai bên đường có một số quán ăn nhanh.

Những quán ăn nhanh này bán đủ loại đồ ăn vặt đêm khuya, nguyên liệu đương nhiên là nguyên liệu của các quái thú của thành phố Sa Nham.

Chẳng hạn như chân nhện nướng, thịt kiến cát nướng và những thứ tương tự.

Xa hơn bên trong là một số tòa nhà giải trí.

Có đủ loại các cửa hàng game giả lập với nhiều trò giải trí khác nhau trong các tộc như miêu nhân, nhân loại, tinh linh và chó đầu người.

Đi tiếp về sau chính là rất nhiều quán bar.

Lục Duyên và nhóm của mình bước vào quán bar Sa Nham thịnh vượng nhất, khác hẳn quán bar vũ trường mà Lục Duyên đã nghĩ.

Quầy bar ở đây là một quán rượu nhỏ, nơi mọi người có thể đến uống rượu với bạn bè.

Trên sân khấu có một tinh linh trông rất xinh đẹp đang hát.

Tiếng hát du dương động lòng người, Lục Duyên nhìn thấy chiến văn gen trên cổ tay cô ấy.

Thấy Lục Duyên nhìn tay ca sĩ tinh linh đang hát, Trác Minh nở một nụ cười xấu xa:

“Duyên ca có phải thấy nàng ta rất xinh đẹp không?”

Lục Duyên quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười có chút bỉ ổi trên mặt Trác Minh, khóe miệng giật giật:

“Ta chỉ là thấy tò mò, nàng ấy là một chiến binh gen làm sao lại hát ở đây?”

Cách Lâm cười nói:

“Thế này thì có là gì, còn có rất nhiều chiến binh gen sẽ làm một số công việc bán thời gian và kiếm một số linh tinh khi họ trở về thành phố nghỉ ngơi. Các ca sĩ ở đây hình như kiếm được hàng trăm tinh linh mỗi giờ đấy, kiếm được nhiều hơn chúng ta nhiều.”

Lục Duyên bừng tỉnh.

Hóa ra là một công việc bán thời gian.