Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 157: Lo Lắng




Lục Duyên có thể yêu cầu gửi tại thương thành battle.net.

Hiệp hội chiến sĩ gen sẽ cử người chuyên trách đến xác minh xem vật phẩm bán ra có thật hay không, đồng thời đem đồ gửi đi.

Lục Duyên nghĩ tới lúc nữa mình còn phải ra ngoài để bán một phần vật liệu trong không gian chiến văn, nên đã hẹn trước bên chuyển phát nhanh vào lúc 4 giờ chiều.

Sau đó Lục Duyên rời khỏi nhà, và đi đến cửa hàng vật liệu Cuồng Lang.

………

Khu kinh doanh Cửu Hồ, cửa hàng vật liệu Cuồng Lang.

Lục Duyên đẩy cửa đi vào.

Tiết Vượng đang ngồi trên ghế, nhìn vào một màn hình.

Trên màn hình là một người dẫn chương trình xinh đẹp đang đọc tin tức.

“Tối hôm qua, một vụ nổ đã xảy ra tại tiểu khu Minh Chí, đường Hắc Tượng Thụ, khu Nam Thành, theo tìm hiểu, nguyên nhân là do người dân không cẩn thận dẫn đến rò rỉ khí gas, vụ nổ đã khiến cho 32 hộ gia đình tử vong…”

Lục Duyên nghe thấy thông báo thì sững lại.

Đường Hắc Tượng Thụ, hình như cách nhà hắn không xa lắm?

Thế mà lại xảy ra vụ nổ khí gas?

Lại còn chết nhiều người như vậy?

Thảm như vậy sao?

May mà không phải nhà hắn.

Hắn quay đầu lại nhìn thấy Tiết Vượng đang nhìn chằm chằm vào màn hình thì không khỏi bật cười:

“Hiếm khi thấy lão Tiết không chơi trò chơi, mà con xem tin tức, ngươi chuyển giới rồi à?”

Tiết Vượng hoàn hồn, quay đầu lại nhìn Lục Duyên, cười nói:

“Sao hôm qua ngươi lại không đến? Ta còn tưởng rằng ngươi tìm được nhà khác rồi, không cần ta nữa.”

Nghe thấy lời này, Lục Duyên cảm thấy ớn lạnh:

“Dừng dừng dừng, mẹ nó, ngươi đừng nói mấy lời khiến người khác buồn nôn nữa. Hôm qua ta có việc.”

“Ta có…gâu gâu gâu! Ta có sao? !”

“Có nhiều là đằng khác.”

Lục Duyên đã quen với việc Tiết Vượng thỉnh thoảng lại sủa, hắn mặt không biểu cảm gật gật đầu.

“À đúng rồi, gen của ngươi vẫn chưa dung hợp hoàn toàn sao?”

“Nào có đơn giản như vậy? Ta đâu có phải quái vật như ngươi! Lần này lại có bao nhiêu thứ đồ tốt vậy?”

Lục Duyên cười, lấy ra một đống vật liệu lớn.

Tiết Vượng giật mình:

“Đậu xanh rau má, mới hôm qua không đến, mà đã tích góp được nhiều như vậy rồi? Ta kiểm kê trước đã.”

Tiết Vượng bắt đầu kiểm kê, rất nhanh đã mở to mắt:

“Ở đây có tận 67 vật liệu cấp tinh nhuệ? ! Ngươi đi đâu giết được nhiều hung thú tinh nhuệ như vậy?”

Lục Duyên cười: “Gặp thì giết thôi.”

Tiết Vượng nhất thời không có gì để nói, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên cho Lục Duyên:

“Trâu bò! Ta không có lời nào để nói!”

“Bao nhiêu tiền.”

“Lần này có quá nhiều vật liệu, tổng cộng 694 vạn, ta chuyển cho ngươi.”

Lục Duyên gật gật đầu.

Chỗ này đã bằng với hắn bán rất nhiều bộ vũ khí tinh nhuệ rồi.

Rất tốt.

“Không có chuyện gì thì ta đi trước đây.”

Lục Duyên phất phất tay, định rời đi.

“Đợi đã!”

Tiết Vượng đột nhiên gọi Lục Duyên lại.

Lục Duyên ngây ra, sau đó quay đầu lại nhìn Tiết Vượng.

“Sao thế?”

Tiết Vượng do dự một hồi, rồi bắt đầu nói:

“Ngươi sống ở khu ổ chuột phải không?”

“Ừ, đường Hắc Tượng Thụ mà bản tin đưa cách không xa nhà ta.”

Tiết Vượng nói:

“Chỗ các ngươi gần đây có phải là chết rất nhiều người không? Có cảm thấy hơi khác thường không? Nếu như được, thì tốt hơn hết là nên đổi nơi chỗ ở đi.”

Lục Duyên nghe vậy, ngây ra một lúc, liếc nhìn qua màn hình.

Chuyện này chắc là không liên quan đến bóng đen đó đâu nhỉ?

Có điều, đúng là nên đổi chỗ ở rồi.

Cũng không biết Thanh Hoà tỷ bên đó thế nào nữa?

Lục Duyên định tìm nàng để nói cho rõ ràng.

Bản thân hắn thực ra chẳng có vấn đề gì cả.

Dù sao thực lực của hắn cũng không phải là kém, hơn nữa sắp có thể đột phá lên nhất giai rồi.

Đợi đến khi hắn đột phá đến nhất giai, có thể tiến hóa thành cơ thể hắc thiết, có thể ghi lại thêm một gen siêu phàm, thực lực sẽ tăng vọt lên rất nhiều lần.

Điều hắn lo lắng là Lý Thanh Hoà.

Dù sao Lý Thanh Hoà cũng chỉ là một người bình thường.

Vốn dĩ Lục Duyên còn cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng bây giờ cái bóng đen đó dường như càng ngày càng phiền phức rồi, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

“Ta biết rồi, đến lúc đó sẽ đi xem thử phòng.”

“Vậy thì tốt.”

Tiết Vượng cười:

“Tốt nhất là tìm chỗ nào gần ta một chút, đến lúc đó cùng nhau đi đu đưa.”

“Đu đưa cái rắm, không đi.”

Lục Duyên trợn mắt, rời khỏi cửa hàng vật liệu Cuồng Lang.

Tiết Vượng nhìn theo rồi đóng cửa lại, nụ cười dần tắt, ngẩn người nhìn màn hình, cũng không biết đang nghĩ những gì.

………

Lục Duyên rời khỏi cửa hàng vật liệu Cuồng Lang và đi về hướng khu ổ chuột, trên đường hắn lấy điện thoại ra, sau đó mở battle.net ra, muốn xem xem có ai muốn mua pháp trượng của hắn không.

Hắn nhìn qua thương thành, phát hiện một món vũ khí gen và kỹ năng chiến đấu khác: Sương độc đã được bán, và cũng có người gửi tin nhắn đến hỏi về pháp trượng.

Có người muốn lừa pháp trượng của hắn giống như người phụ nữ muốn lừa tiền lừa sắc trước đó, thì hắn đều chặn hết.

Lòng dạ người này còn đen tối hơn cả người lừa vũ khí tinh nhuệ của hắn, còn muốn trực tiếp lừa vũ khí cấp mục đầu!